• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này chưa đến lúc để cô bật lại cô ta, cô cũng biết lúc nào nên có nên giãn để có lợi cho mình. Trong cái giới giải trí này, muốn sống yên ổn một là có 'đùi to để ôm, hai là có thực lực và thân phận. Mà cả hai nguyên chủ đều không có, thế mới đau. Nên chỉ còn cách tự cô phải vận động não bảo vệ mình. 

Hàm Tuyết liếc mắt khinh thường Lâm Sở, một nữ phụ thấp bé như cô ta mà bắt cô phải chỉ bảo, thật là không biết nhìn lại chính mình. Hàm Tuyết nhanh chóng đi vào chỗ được chỉ định trước đó. Lâm Sở cũng được nhân viên trường quay ra hiệu vào vị trí. Sau đó là tiếng hô to của đạo diễn bắt đầu bấm máy quay. "Tinh Nguyệt, mau đứng lại. Cô buông tay chịu trói đi, cô chạy không thoát đâu". Tinh Nguyệt chạy đến bức tường phía cuối con đường thì không còn đường chạy nữa. Cô quay đầu lại nhìn nữ cảnh sát đuổi theo mình cười khẩy: "Chị gái à! tha cho tôi đi. Số này chúng ta chia đôi" "Đừng mơ. Buông tay chịu trói đi." Cảnh sát Hằng Lam chạy đến đánh tay đối với Tinh Nguyệt 

Trong buổi luyện tập trước đó, Hàm Tuyết chỉ cần mua vài động tác đơn giản là Lâm Sở sẽ buông tay chịu trói. Thế nhưng lúc này cô gái trước mặt lại không chịu dừng, hơn nữa cô ta đánh thật không phải giả vờ như lúc tập. Hàm Tuyết nhíu mày, cảm thấy không ổn. 

Còn Lâm Sở thì đang xin lỗi nguyên chủ trong lòng, cô không thể nhịn nhục như nguyên chủ được. Muốn đánh cô thì trừ khi người đó là ba mẹ cô hoặc là người giỏi hơn cô, làm cô không thể đánh lại. Còn những người còn lại thì xin lỗi, không có khả năng chạm vào một sợi tóc của cô đâu. Khi bàn tay của Hàm Tuyết sắp rơi vào mặt 

của Lâm Sở, Lâm Sở nhanh như chớp né tránh sau đó trở tay tán thật mạnh vào má của Hàm Tuyết, còn chưa dừng lại ở đó, cô đưa chân thẳng tay đá thật mạnh vào khớp đầu gối của cô ta, làm cô ta đau đớn khụy gối xuống đất, tay thì bợ mặt khóc 

nức nở. 

"Đạo diễn, con điểm này dám đánh tôi." 

"Cắt" 

Đến lúc này đạo diễn mới kịp hồi thần lại, cả phim trường trở lại xôn xao, vừa rồi ai cũng nhập tâm xem cảnh diễn kia. Họ còn tưởng nhân vật của Lâm Sở mới là nhân vật chính. Cô ấy đánh quá đẹp, mặt biểu cảm cũng vô cùng tốt. Làm tất cả mọi người đều bị cuốn vào cảnh quay mà không biết rằng cảnh đang diễn ra đi ngược lại kịch bản sẵn có. Cho đến khi nữ chính thật sự Hàm Tuyết khóc to hét lên, mọi người mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Đạo diễn đưa tay ho khan, sai trợ lý trường quay gọi Lâm Sở và Hàm Tuyết đến. "Lâm Sở, cô không đọc kỹ kịch bản sao?" Đạo diễn có vẻ đã thay đổi cách nhìn với Lâm Sở nên nói chuyện với cô cũng nhẹ nhàng hơn. Ông thật sự không ngờ tài diễn xuất của cô gái này tốt như vậy. "Xin lỗi đạo diễn." Lâm Sở cúi đầu bật chế độ giả nai. "Đạo diễn, là cô ta cố ý đánh tôi. Vừa rồi cô ta còn rất đắc ý. Ông phải đòi lại công bằng cho tôi, nếu không tôi không diễn nữa" Hàm Tuyết không phục, nên cố tỏ ra uy hiếp. 

Đạo diễn nhíu mày, quả thật ông rất ưng ý diễn viên mới này. Nhưng dù sao cô ta cũng là người mới, so với Hàm Tuyết thì không thể so sánh về lợi ích được. Vậy nên ông lập tức trở mặt, nghiêm giọng mắng Lâm Sở để lấy lòng Hàm Tuyết. Ông không thể làm mất lòng cô ta, cô ta không những là nữ chính không thể đổi vai mà người đứng sau cô ta cũng chính là người đầu tư cho bộ phim này. Ông càng không thể đụng chạm. "Cô mau xin lỗi Hàm Tuyết ngay, sau đó cút khỏi trường quay. Cô không cần diễn nữa" Đạo diễn đuổi Lâm Sở. 

Lâm Sở nhướng mày, đuổi cô. Được thôi, cái vai bé tí này cũng chẳng xuất hiện được mấy giây, cô cũng chẳng buồn làm tốn thời gian của mình. Cô nhún vai rồi định quay người rời đi. Thế nhưng Hàm Tuyết lại không dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy. "Con điếm, ai cho mày đi? Mau xin lỗi tao? Rồi đưa tiền đền bù cho tao. Mày đánh 

tạo sưng mặt phải đền tiền cho tao" Hàm Tuyết đưa tay kéo tay Lâm Sở lại. 

Lâm Sở nhếch mép xoay người nhanh như chớp đưa bàn tay còn lại tán mạnh vào bên mặt còn lại của Hàm Tuyết. Làm cô ta sững sờ không hiểu chuyện gì. Mọi người xung quanh lại hít hà cho động tác gan trời của Lâm Sở. 

"Nếu đã đền bù, thì sẵn tiền bồi thường cả hai cho nhiều chút." Lâm Sở mỉm cười giải thích. "Con điếm, mày dám." Hàm Tuyết tức giận đưa tay kia định đánh lại Lâm Sở, thế nhưng tay còn chưa kịp hạ xuống đã bị một bàn tay cứng cáp khác nắm lại quăng mạnh ra. 

Lâm Sở vốn dĩ chuẩn bị tránh né, sau đó lợi dụng tư thế đánh cô ta thêm cái nữa cho hả dạ. Nào ngờ đã có người thay cô đỡ mất rồi. Cô nhìn theo cánh tay vừa đỡ cho cô kia, rồi thở dài. Người đó không ai khác chính là Phó Thiệu Nguyên. Gương mặt anh đây chết chóc nhìn Hàm Tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK