Mẹ Lâm chờ mãi mà không thấy con gái lên tiếng trả lời, bà tưởng cô còn ngủ chưa thức nên mở cửa đi vào phòng. Nhìn về phía giường thì thấy cô đã ngồi dậy nhưng chẳng biết đang ngái ngủ hay sao mà gương mặt thất thần. Bà đi đến bên cạnh cô khẽ gọi: "A Sở con sao thế? Còn chưa tỉnh ngủ sao? Tối qua lại thức khuya xem phim sao?" Lâm Sở giật mình hồi thần lại nhìn người phụ nữ trước mặt, bà là ai? Tại sao bà ta cũng gọi cô là A Sở? Bà ta biết tên cô nghĩa là bà ta quen cô sao? "Bà là...??" Lâm Sở do dự hỏi.
"A Sở, con lại muốn dùng mẹ đóng cảnh phim gì nữa? Mẹ nhắc lại mẹ không phải bạn diễn của con đâu." Mẹ Lâm đưa ngón tay chỉ vào trán cô.
Ầm ầm ầm, Lâm Sở nghe được tiếng nổ lớn trong đầu mình. Cái quái gì đây? Chẳng lẽ cô vậy mà lại xuyên vào trong quyển sách máu chó kia sao? Còn xui xẻo hơn nữa lại xuyên đúng vào con nữ phụ nhu nhược kia. Không phải chứ? Nhưng rõ ràng người phụ nữ trước mặt không thể nào là mẫu thân đại nhân của cô được. Mà câu nói bà vừa nói lại cực kỳ giống câu thoại có trong quyển tiểu thuyết của nhân vật mẹ nữ phụ. Xong rồi, thật sự xong rồi. "Mẹ ơi! Con kết hôn chưa ạ?" Lâm Sở đột nhiên nhớ ra một chuyện quan trọng lập
tức hỏi ngay.
Nếu cô thật sự xuyên đến đây, sống lại lần nữa thì cũng tốt thôi. Nếu không thể thay đổi được gì, thì cô sẽ chấp nhận sự thật. Dù sao ngoại trừ hôn nhân nhu nhược của nữ phụ với nam chính thì cô cực kỳ thích gia đình nữ phụ, cũng như ngành học của cô. Chỉ cần cô xuyên đến lúc chưa kết hôn với nam chính cặn bã kia thì cô có thể thay đổi lại cốt truyện theo ý cô rồi phải không?
"Con yên tâm đi, con đã đăng ký kết hôn từ tuần trước là sự thật, không phải mơ đầu" Mẹ Lâm tưởng con gái mình vui quá vì lấy được người thương nhưng sợ chỉ là mơ nên mỉm cười gõ đầu cô một cái đau điếng. Lần này thì Lâm Sở trợn tròn mắt, quên luôn cái đau trên đầu mẹ Lâm vừa đánh cô. Lần này thì cô hết phương cứu chữa rồi. Kết hôn rồi thế mà lại kết hôn rồi. Nữ phụ ngu ngốc, ngu xi, ngu xuẩn còn ngu hơn cả con... trời đất ơi, bây giờ cô chính là nữ phụ này. Cô chửi cô ấy khác nào đang chửi cô đâu. Bây giờ làm sao đây? Cô còn đang ở nhà mình, chưa dọn về ở chung. May mắn là còn có cách giải quyết khác, cô chỉ cần kiên quyết không về chung nhà với nam chính, chỉ cần ở nhà mình sau đó cô sẽ tìm cách ly hôn. Đúng chỉ có cách này là tốt nhất. "Con đang nghĩ linh tinh gì nữa vậy, còn không mau thay quần áo xuống dưới đi. Chồng con chờ con rất lâu rồi đấy" Mẹ Lâm thở dài nhắc nhở. "Mẹ ơi, anh ta đến đây tìm con làm gì vậy ạ? Nhưng mà đến tìm con làm gì không
quan trọng nữa, mẹ kêu anh ta về đi" Lâm Sở hấp tấp nói.
Mẹ Lâm ngạc nhiên, từ khi bước vào phòng nhìn thấy cô bà đã có cảm giác cô dường như rất lạ, nói chuyện cũng lạ. Giờ càng lạ hơn thế mà cô muốn đuổi chồng mình về. Chẳng phải cô hôm nào cũng nói đi nói lại nhắc tới nhắc lui cùng một câu
hỏi chính là bao giờ thì Phó Thiệu Nguyên đến đón cô sao. Sao bây giờ người ta đã đến nhà đón thì cô lại không đi. Chuyện này là thế nào nữa? Chẳng lẽ cô bị bệnh nên đầu óc không còn bình thường phải không? Mẹ Lâm lộ lắng đưa tay đặt lên trán Lâm Sở quả nhiên là cô nóng thật. Bà giật mình. "A Sở, con sốt rồi. Nhanh lên, sẵn có con rể ở đây, kêu nó đưa con đi bệnh viện luôn nào. Nhanh lên, lấy áo khoác vào thôi" Mẹ Lâm lo lắng chạy đến tủ quần áo của cô, mở tủ lấy một cái áo rồi chạy đến khoác vào cho cô. Bà nhìn thấy con gái mình vẫn
thơ thẩn, bà càng lo lắng nhiều hơn. Sự cố sốt đến hỏng não thì nguy. Bà nhanh
chóng kéo cô ra khỏi phòng đi xuống lầu.
Lâm Sở được mẹ Lâm nhắc nhở mới phát hiện quả thật cô đang cảm thấy trong người rất khó chịu, vừa nóng vừa lạnh. Có khi nào nữ phụ này chết vì sốt trong lúc này rồi cô cũng chết vì rơi xuống biển sau đó nhân sinh định mệnh cô lại xuyên vào trong cơ thể nữ phụ. Chẳng phải các quyển tiểu thuyết trọng sinh, xuyên sách đều thể à. Mặc dù cô chưa đọc cuốn tiểu thuyết thứ hai nào, đây là cuốn đầu tiên cô đọc. Nhưng bên cạnh có cô bạn fan cuồng tiểu thuyết vì vậy cô chẳng cần đọc cũng biết nội dung. Bởi vì sau khi Ái Linh đọc xong quyển nào nó cũng đi bên tại cô nói mãi. "Không biết hôm nay mẹ con nó làm gì mà lâu thể không biết.. ơ kìa nó xuống rồi."
Ba Lâm đang oán trách thì nhìn thấy hai mẹ con Lâm Sở đi xuống.
+
Phó Thiệu Nguyên cũng giật mình, hồi hợp nhìn theo ánh mắt ông. Anh nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn đang đi bên cạnh bà Lâm. Nhìn thấy anh hình như cô có vẻ sửng sốt, ngạc nhiên thì phải. Lâm Sở vừa bước đến bên cầu thang đã trông thấy hai người đàn ông đang nhìn lên cô. Nhìn tuổi tác hai người, cô đã đoán ra ai chính là nam chính. Tuy nhiên cô rất kinh ngạc. Trong sách tác giả nói nam chính lớn hơn nữ phụ đến mười tuổi, mặc dù đã miêu tả nam chính cũng đẹp trai, tuấn tú nhưng lúc đó cô chỉ tưởng tượng ra một ông chú già nhìn đẹp lão chút thôi. Nào ngờ bên ngoài lại soái, trẻ đến mức này.