"Bác sĩ tôi nói đúng ý anh không? Giờ anh có thể giúp tôi thông khí cái bụng no này rồi chứ. Khó chịu thật đấy." Lâm Sở làm mặt đáng thương với Tư Đệ. Cả Tư Đệ và Phó Thiệu Nguyên điều ngơ ngác nhìn cô. Cả hai đều không tin được
vừa rồi mình nghe được những gì. Tư Đệ hồi thần lại đầu tiên, anh bật cười ha hả.
20
"Chị dâu, à không phải, cô Lâm mới đúng, cô nói hay lắm. Rất đúng ý tôi đấy. Tôi sẽ sai y tá mang thuốc tiêu hoá đến cho cô ngay" Tư Đệ nói xong thì vẫn cười vui vẻ nhìn Phó Thiệu Nguyên rồi quay người đi ra ngoài.
Phó Thiệu Nguyên dở khóc dở cười với cô vợ nhỏ này. Anh nào biết cô lại có thể hoạt ngôn như thế. Rõ ràng kiếp trước, anh đột nhiên không muốn nhớ lại nữa. Kiếp trước có như thế nào thì cũng không thể quay lại được nữa rồi. Kiếp này mới là hiện tại không phải sao? Cô hoạt bát đáng yêu, ở cùng cô anh luôn cảm thấy mình như trở
về thời thanh xuân tươi trẻ.
"Tổng tài ca ca, anh có thể vì lỗi lầm của anh đã gây ra cho tôi mà chịu trách nhiệm với tôi không?" Lâm Sở đảo mắt nắm lấy thời cơ. Phó Thiệu Nguyên ngạc nhiên, bởi vì anh mà cô ăn quá no nên đó là do anh sai sao,
sai thì phải chịu trách nhiệm nữa à. Anh mỉm cười, được nếu cô muốn anh chịu
trách nhiệm thì anh cũng rất sẵn lòng. Nhưng không biết cô muốn anh chịu trách nhiệm gì đây. "Được. Em muốn anh chịu trách nhiệm thế nào?" Phó Thiệu Nguyên ánh mắt cưng chiều nhìn cô. "Tổng tài ca ca, ly hôn nhé" Lâm Sở mỉm cười, chấp hai tay trước ngực ánh mắt
sáng ngời nhìn anh.
Phó Thiệu Nguyên nhíu mày, tại sao cô lại luôn muốn ly hôn với anh? Là cô thật sự muốn ly hôn hay là cô đang muốn gián tiếp nhắc nhở anh gì đó. Anh suy tư một chút liền nhớ ra.
"Em muốn chúng ta cử hành hôn lễ sao? Được khi nào em thật sự khỏe, anh sẽ làm theo ý em" Phó Thiệu Nguyên mỉm cười đáp lại. "Trời đất ơi" Lâm Sở trừng mắt, rồi ôm đầu la lên. Cô thật sự bất lực trước vị nam chính đại nhân này rồi đấy. Sao ý cô đã rõ ràng ra đó mà anh ta vẫn không chịu không hiểu thế. Luôn nghĩ đến vấn đề đâu đâu là thế nào. Anh ta đang cố tình không muốn hiểu hay do não anh ta thật sự có vấn đề. Thôi cô quá mệt mỏi rồi. Trước mắt cần tịnh dưỡng thân xác này cho khỏe đã. Dù sao chắc là cô cũng không phải vừa mới đến đã đi đâu. Cô trừng mắt với Phó Thiệu Nguyên rồi thở dài lắc đầu, nằm xuống đưa lưng về phía anh nhắm mắt... ngủ.
Phó Thiệu Nguyên khó hiểu, chẳng lẽ cô không phải muốn thế sao? Vậy cô muốn thế nào? Sao không nói gì nữa? Hay cô mệt rồi cũng nên. "Em ngủ đi, khi nào em thật sự khỏe chúng ta sẽ bàn tiếp vấn đề này. Em yên tâm, mọi chuyện đều do em quyết định" Phó Thiệu Nguyên nói với bóng lưng của cô.
***
"Mẹ ơi! Phải làm sao đây? Tại sao anh ta đột nhiên lại trở nên tốt với con ranh đỏ
như thế? Có khi nào anh ta bị nó quyến rũ rồi không?" Cô gái lo lắng kéo tay người phụ nữ.
"Con lo lắng quá đấy. Có ai không biết nó mê con từ trước đến giờ. Chẳng phải nó từng nói nó chỉ tạm thời kết hôn cho ông nó yên tâm giao quyền thừa kế cho nó sao,
sau đó nó sẽ ly hôn cưới con mà." Người phụ nữ khẽ an ủi con gái mình.
"Nhưng mà, con cảm thấy từ khi anh ta bị tai nạn khỏe lại, hình như anh ta có gì đó
rất khác." Cô gái do dự.
Dương Gia Mẫn không biết tại sao cô lại có cảm giác như thế. Rõ ràng trước khi anh ta kết hôn với con nhóc kia. Anh ấy đối xử với cô rất tốt, cũng rất cưng chiều cô. Chưa bao giờ anh ta tỏ vẻ lạnh lùng hay trách mắng cô bất kỳ lúc nào. Thế nhưng chẳng hiểu vì sao, một tuần sau khi kết hôn, anh ta bị tai nạn giao thông, mặc dù không bị thương nặng ảnh hưởng nghiêm trọng. Nhưng kể từ giây phút đó, cô cảm nhận được hình như có cái gì đó đang dần thay đổi trong anh. Lúc cô đến chăm sóc anh, anh liền từ chối sự quan tâm của cô. Không những thế còn nói với cô, cô không cần đến tìm anh nữa. Anh không muốn vợ anh hiểu lầm. Lúc cô nghe anh nói điều đó, cô còn nghĩ mình đang nghe anh kể một câu chuyện cười nào đó nữa. Nhưng nhìn gương mặt lạnh lùng cùng ánh mắt sắc lạnh của anh, cô biết anh đang rất nghiêm túc. Cô đã sửng sốt vì điều mình nhìn thấy. Thậm chí có còn đang nghi ngờ người trước mặt cô không phải là Phó Thiệu Nguyên. Cho đến khi anh lập lại một lần nữa lời nói dứt khoát đuổi cô ra khỏi tầm mắt của anh. Cô mới tỉnh lại từ trong nỗi hoảng hốt mà quay người đi ra khỏi phòng. "Con nghĩ nhiều quá rồi đấy. Tin mẹ đi, cậu ta sẽ không thể nào thích một con nhóc vắt mũi chưa sạch đâu." Người phụ nữ lại lên tiếng an ủi con gái. "Hy vọng là như vậy" Dương Gia Mẫn cũng tự an ủi lấy mình.