Nhớ lại mà đau lòng, cả nhà cô ấy tốt như vậy anh lại không trân trọng. "Đừng... đừng chăm sóc ba mẹ tôi. Tốt nhất anh tránh xa họ ra là tôi đã mang ơn
anh rồi" Lâm Sở hoảng hốt la lên.
Cô hiểu nghĩa của từ chăm sóc kia là gì mà. Đương nhiên sẽ không thể nào là chăm sóc thân thiện bình thường được. Nếu anh ta tốt như thế thì mẹ tác giả cũng chẳng cho chết thảm như vậy. Không được rồi cô phải tìm cách ly hôn thôi. Biết đâu cô đến đây dẫn đến hiệu ứng cánh bướm gì đó Ái Linh hay nhắc đến. Trước khi cô đến đây nữ phụ rõ ràng không chết nhưng cô đến đây thì lại chết nhăn răng thì sao. Càng
nghĩ cô càng hoảng.
"Tổng tài ca ca, hay là chúng ta vẫn ly hôn đi. Chẳng phải anh yêu Dương Gia Mẫn sao? Hai người kết hôn đi, bây giờ cô ấy không thích anh nhưng tương lai sẽ yêu đấy. Tin tôi đi" Lâm Sở lại thử đưa ra lời dụ dỗ. "Cô ta yêu anh sao? Hay yêu tài sản của anh thì chưa biết đâu." Nhắc đến Dương Gia Mẫn ánh mắt của Phó Thiệu Nguyên đầy nguy hiểm, giọng nói lập tức lạnh xuống âm độ. "Tiền tài ai không mê, đến tôi còn mê huống chi nữ chính." Lâm Sở vô thức làm
bấm.
"Em nói gì?" Phó Thiệu Nguyên nhướng mày mỉm cười nhìn cô. Tuy cô nói rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe được cô nói gì. Tại sao kiếp trước anh không nhận ra rằng cô đáng yêu thế này. Cô tốt như vậy. Kiếp trước đúng là anh đáng đời bị kết cuộc như thế, mắt mù mới coi trọng những thứ không đáng. Còn người quan trọng thì bị anh ngó lơ. Anh siết chặt nắm tay.
Lâm Sở đưa tay xoa xoa bụng mình, từ lúc xuyên đến đây cô còn chưa ăn gì. Hình
như trước khi cô đến nguyên chủ cũng chưa ăn luôn thì phải. Da bụng sắp dính vào da lưng rồi. Cô chẳng biết nữ phụ kia khi đói thế nào bởi vì cô cũng chưa đọc được trang nào tác giả miêu tả cô ấy đói. Còn cô khi đói cô sẽ cực kỳ khó chịu, chẳng có sức để làm gì nỗi nữa. Thậm chí, nếu đói quá lâu cô còn phải nhờ người hầu hạ. Cô không kén ăn, thứ gì cô cũng cho vào bụng được. Bởi vì có một người mẹ siêu cấp "ngầu, chuyện cô đi du lịch' ở thâm sơn cùng cốc ăn mì, ăn rau dại sống qua ngày là chuyện hằng ngày ở chợ. Bởi vì biết cô chịu đói không được nên mẹ cô thường lấy chuyện đó ra uy hiếp cô, cũng như thấy cô đói mà không giữ chút hình tượng thì lại mắng cô cứ xấu tính như vậy thì cả đời này chắc bà phải nuôi cô đến già. "Tổng tài ca ca, chuyện này tính sau nhé. Giờ có thể tìm cái gì cho tôi ăn trước được không? Tôi cũng đâu thể truyền dịch đến no bụng phải không?" Lâm Sở xoa bụng ánh mắt đáng thương nhìn anh. Phó Thiệu Nguyên sửng sốt, giây trước cô còn lạnh lùng, mặt không chút biểu cảm,
giây sau cô lại tỏ vẻ đáng thương yếu đuối trước mặt anh. Cô gái này, nếu kiếp này
mà anh còn bỏ lỡ cô lần nữa thì coi như anh sống lại cũng uổng phí quá rồi. "Được, em muốn ăn gì" Phó Thiệu Nguyên mỉm cười cưng chiều. "Cái gì cũng được, nhưng làm ơn nhanh một chút. Tôi đói quá là chẳng có sức mà
tự ăn đâu. Tôi nói trước rồi đấy." Lâm Sở thành thật nói ra tật xấu của mình.
Phó Thiệu Nguyên ánh mắt đầy tia cười nhìn cô. Anh cầm lấy điện thoại gửi đi một tin nhắn, chưa đầy năm phút sau đã có người đến gõ cửa. Anh đi ra mở cửa rồi tay
xách đủ thứ đi vào trong phòng.
Nhìn thấy anh đặt túi lớn, túi nhỏ lên trước bàn ăn, Lâm Sở cũng sửng sốt. Có cần nhiều đến vậy không? Cô đang là bệnh nhân chẳng phải chỉ cần bát cháo là xong sao. Ăn nhiều thứ thế này bác sĩ không nói gì à?
"Tốc độ làm việc của người có tiền quả thật đáng sợ" Lâm Sở lên tiếng khen ngợi, đồng thời không tiếc dành tặng cho anh một dấu like bằng cách đưa ngón tay cái với
anh.
Anh không nói gì, chỉ tiếp tục mỉm cười với cô. Bây giờ anh mới phát hiện ra một điều, ở bên cạnh cô anh cảm thấy mình rất thoải mái và vui vẻ. Không cần phải suy đoán tâm tư của cô, bởi vì cô đơn thuần đến mức, trong bụng nghĩ gì đều nói ra hết ngoài miệng. Thẳng thắn đến mức anh nghi ngờ rằng cô thật sự không cần giữ chút hình tượng nào cho mình luôn sao. Anh nhanh chóng dọn hết tất cả ra bàn ăn nhỏ, rồi đẩy cả một chiếc bàn đầy thức ăn đang nghi ngút khói đến trước mặt cô.
Lâm Sở ánh mắt sáng rỡ nhìn một bàn mỹ vị trước mặt. Cô nuốt nước bọt. Chớp chớp đôi mắt nhìn anh rồi lại nhìn các món ăn. "Anh chắc chắn tôi có thể ăn tất cả thứ này sao? Bác sĩ sẽ không nói gì chứ? Còn nữa, liệu có ảnh hưởng đến chuyện hồi phục sức khỏe của tôi không?" Lâm Sở vẫn tỏ vẻ nghi ngờ.
Lỡ như anh ta cố tình muốn cho cô ăn đủ thứ thế này, để cô bị rối loạn tiêu hoá, ăn uống không tiêu, rồi tiếp tục phát sốt không thể khỏe lên được thì sao.