Hai chiếc tàu nhanh chóng cập sát vào nhau, Lâm Sở mặc một chiếc quần short
siêu ngắn cùng với chiếc áo hai dây, đội mũ rộng vành xoã tóc sành điệu đi nhanh
sang phía tàu bên kia. Nói thật cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ để
bỏ bộ tóc giả này ra, nó làm cô ngứa khó chịu chết được. Nhưng vì để che đi bộ đàm siêu nhỏ gắn trên tại nên cô bắt buộc phải đội tóc giả. Tóc thật của cô ngắn cũn như con trai, kiểu gì cũng bị lộ. "Cô em, em là người tình nhỏ của đại ca Tư Phong sao? Sao đại ca nỡ để em ra đây chịu nắng chịu gió thế này? Hay là sau vụ này em đến ở với đại ca của anh đi." Một gã đàn ông khẽ vuốt cánh tay Lâm Sở, ánh mắt thèm thuồng nhìn cô. Lâm Sở nổi da gà với động tác của gã. Nếu không phải đang làm nhiệm vụ, nếu như là bình thường, gã đã bị cô tẩn cho một trận người không ra người mà không ra ma rồi. Lâm Sở mỉm cười lả lơ đưa một ngón tay ra đẩy bàn tay chạm vào người cô ra. "Đại ca của anh đẹp trai không? Em không thích hói đầu, bụng bự đâu nhé".
Một đám người nghe cô nói cười ha hả. Lâm Sở đắc ý nhếch mép, cô cố gắng liếc đảo mắt nhìn xem tên cầm đầu đứng vị trí nào rồi nhanh chóng tiếp cận đến gần. "Anh là đại ca ở đây nhỉ?" Lâm Sở đưa ngón tay ra khẽ gõ nhẹ vào cầm tên đang đứng trước mặt cô. "Mỹ nhân à, cậu ta là lính mới đấy. Em nhìn thấy trai đẹp thì nghĩ là đại ca ở đây sao hởm" Một ông chú hói đầu, bụng bự từ trong khoang tàu đi ra. Lâm Sở gương mặt cứng đờ, cô thầm chửi thề trong lòng. Bà nó chứ, hèn gì lúc này cô vừa nói xong mấy tên kia lại cười điên lên. Hóa ra là cô đã diễn tả đúng tên đại ca
của chúng. Bởi vì bất ngờ với sự xuất hiện của tên đại ca thật sự nên cô không nhận ra điều khác thường của người đàn ông đứng trước mặt vừa bị cô nhận lầm kia.
Người đàn ông đang đứng trước mặt cô nhìn cô trân trần, anh ta cứ nghĩ mình thật sự đang mơ. Hoá ra tất cả đều là sự thật. Hoá ra cô là có thật. Vậy liệu cô có mơ giấc mơ giống anh không? Cô có nhận ra anh như anh nhận ra cô không? "Đại ca, em xin lỗi. Anh trốn kỹ quá đấy. Lâm Sở nhanh chóng di chuyển đến gần tên đại ca bụng bự kia. "Mỹ nhân, chẳng phải em đang chê tôi sao?" Tên đại ca bụng bự đưa tay kéo cô vào
lòng.
Lâm Sở cứng đờ người. Nhưng cô liền nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đây chẳng phải cơ hội tốt cho cô ra tay sao. Cô mỉm cười lẳng lơ, một tay choàng ra bên hông một tay khẽ chọc chọc vào người tên đại ca: "Em nào dám chê anh chứ, còn không phải." "Con bà nó, súng. Con chó, mày là cốm đúng không?" Tên bụng bự đụng trúng súng
của cô đang giấu bên hông, lập tức xô cô ra.
Lâm Sở nhíu mày, bà nó chứ chưa gì hết đã bị phát hiện, nếu cô biết trước có màn ôm ấp thế này, cô đâu có điên mà giấu bên hông. Nhưng mà bây giờ phải làm sao đây. Ba mươi sáu kể chạy là thượng sách đúng chứ. Cô vừa nghĩ như vậy, liền đá
mạnh vào tên đại ca, sau đó xoay người chạy nhanh đến bên cạnh bon tàu chuẩn bị nhảy xuống. Thế nhưng bọn chúng vẫn nhanh tay hơn cô, nổ súng bắn cô mấy phát trước khi cô kịp nhảy xuống biển.
Cô không hề hay biết rằng lúc cô nhảy xuống, người đàn ông lúc vừa rồi cô nhận lầm đã giúp cô bắn hạ những tên bắn cô. Cho nên cô chỉ nghe tiếng súng bắn mà không trúng phát nào. Cô vừa nhảy xuống chìm vào trong lòng biển, người đàn ông kia cũng nhảy xuống theo cô.
***
"A Sở, con chuẩn bị xong chưa? Chồng con đang chờ kia kìa. A Sở à"
Lâm Sở giật mình tỉnh lại trong tiếng gọi của người phụ nữ. Cô bật người ngồi lên, những tưởng mình đã chết rồi chứ, dù sao nhảy xuống biển kiểu gì bọn chúng cũng tiếp tục dùng súng bắn vào trong nước. Cô không chết vì súng bắn sao? May mắn thật đấy. Cô đưa tay vuốt ngực mình rồi chợt nhớ ra chắc tay còn đang truyền nước nên bỏ tay xuống. Đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng. Cô nhìn tay mình, không có bất kỳ sợi dây truyền dịch nào cả. Chẳng lẽ cô sức khỏe tốt đến mức không cần truyền dịch. Nhưng mà cô lại phát hiện tấm chăn đang đắp trên người cô không phải màu trắng như trong tưởng tượng mà là màu hồng phấn. Cô nhíu mày, chẳng lẽ đây không phải bệnh viện. Cô lập tức nhìn xung quanh rồi sao đó trở nên mơ hồ. Đây là chỗ nào? Ai đã cứu cô sao?