• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu nữ phụ cô xuyên đến có tính cách trái ngược cô thì nữ phụ cùng tên Ái Linh kia lại được tác giả miêu tả tính cách cực kỳ giống cô ấy. Bởi thế từ khi đọc xong quyển tiểu thuyết này, cô ấy bắt đầu lân la đến các bệnh viện nhiều hơn việc cô ấy đi siêu thị mua thức ăn. Cô ấy nói cô ấy cũng muốn tìm một Tư Đệ ngoài đời cho riêng mình giống nhân vật trong truyện. Đúng vậy, bác sĩ Tư Đệ sau này sẽ bị nữ phụ cùng tên Ái Linh không ngừng đeo bám, kết quả cuối cùng anh ta cũng thất bại dưới tay cô ấy. 

Cô thật sự đang rất mong chờ được gặp người bạn thân trong truyện này. Ít ra cô cũng có đồng minh, cô cứ nghĩ cô ấy cũng là Ái Linh xuyên đến như cô. Vậy thì cô sẽ không thấy mình bị cô đơn giữa thế giới kỳ ảo này nữa rồi. Cô thất thần ánh mắt nhìn xa xăm, làm cho Phó Thiệu Nguyên lại nghĩ rằng cô đang nhớ đến chuyện đau buồn gì đó. Rồi lại đoán già đoán non liệu xóa phải cô vô tình nằm mộng nhìn ra kết cục bị thương của mình sau này không? "Tư Đệ, anh mau tránh ra, em phải vào thăm A Sở. Không phải em thích anh là em nhịn anh đâu nhé. Anh còn không tránh ra em đánh anh thật đấy" 

Lâm Sở vừa nghĩ đến Ái Linh thì lập tức cô nghe được tiếng nói quen thuộc vang lên. Cô giật mình hồi thần rồi mỉm cười vui vẻ, ánh mắt trông chờ nhìn ra ngoài cửa. 

Phó Thiệu Nguyên lại nhíu mày nhìn phản ứng của Lâm Sở. Cô ấy có thể mỉm cười với tất cả mọi người nhưng với anh thì không sao? Nhất định anh sẽ làm cho cô trong mắt chỉ cười với mỗi anh. "A Sở mình đến rồi đây, cậu không sao chứ?" Ái Linh xô Tư Đệ ra bước nhanh vào 

phòng. 

"Ừ... đồng thế". Ái Linh bất ngờ khi nhìn thấy có nhiều người bên trong phòng, và dĩ nhiên bất ngờ nhất là khi nhìn thấy Dương Gia Mẫn cũng ở đây. Cô ta đến đây làm gì? Xem Lâm Sở chết chưa để cướp chồng người ta phải không? Ái Linh trừng mắt nhìn Dương Gia Mẫn, giọng rét lạnh mỉa mai: "Ôi! Dương đại tiểu thư, ngọn bão nào thổi cô đến đây thế". Lâm Sở nụ cười cứng đờ nhìn Ái Linh, trong lòng không khỏi giật mình. Kiểu nói chuyện này... giờ thì cô đã hiểu tại sao Ái Linh thật sự lại mê mệt cuốn tiểu thuyết này như thế rồi. Trời đất ơi, tính tình của cô Ái Linh này chưa biết sao chứ cô thấy phong cách nói chuyện này thì giống đến gần như không nhìn ra điểm khác biệt. Còn nữa, ngoại hình kia còn khác biệt gì sao. Hai người chính là một mà. Cô mừng rớt nước mắt, bởi vì ít ra người trước mặt thật sự là Ái Linh bạn già của cô chắc rồi. 

Dương Gia Mẫn trong lòng mắng thầm Ái Linh. Cô cực kỳ ghét cô ta, Lâm Sở ngu ngốc kia lúc trước tỏ thái độ chống đối cô đều do cô ta ở sau lưng giở trò. Giờ không ngờ ở trước mặt bao nhiêu người cũng thẳng thắn mỉa mai cô như vậy. Cô cố gắng kiềm chế tâm trạng để mình không phát điện với cô ta, cố gắng tiếp tục diễn vai đáng thương của mình trước mặt Phó Thiệu Nguyên, cô không thể vì cô ta mà phá hủy hình tượng cô đã xây dựng. "Cô Tôn, tôi đến thăm cô Lâm mà, tôi cũng quan tâm cô ấy" Dương Gia Mẫn cúi đầu giọng nói nhỏ nhẹ nghe như rất uất ức. "ra thế, vậy bây giờ biết A Sở chữa bệnh chết chắc cô buồn thể phải không?" Ái Linh nhướng mày nhìn Dương Gia Mẫn. 

Dương Gia Mẫn cắn răng, khẽ siết chặt góc áo. Nếu sau này có cơ hội, cô nhất định sẽ làm cho con nhỏ Tôn Ái Linh này đẹp mặt lại. Mối thù này cô sẽ ghi nhớ mãi. Lâm Sở không biết tại sao Ái Linh trong truyện lại ghét nữ chính như vậy, chắc có lẽ 

cô ấy nghĩ rằng nữ chính đang tranh giành nam chính với nữ phụ. Vì là bạn thân nên cô ấy bảo vệ người đàn ông của bạn mình phải không? Nhưng cô ấy nào biết, bạn của cô ấy chỉ là vai phụ trong cuộc tình này, chỉ là nền để cho tình cảm của nam nữ chính càng đậm sâu. Lâm Sở không muốn cô bạn này sẽ tốn công vô ích giúp đỡ nữa nên lên tiếng cứu nguy cho nữ chính đang bị Ái Linh dồn vào chân tường. "Ái Linh, cậu đến thăm mình hay đến để đấu võ miệng thể. Cậu không nhìn thấy còn có ông nội Phó đang ngồi đây sao, không biết chào hỏi gì hết à" Tôn Ái Linh sửng sốt trước câu nói bất ngờ xen vào của Lâm Sở. Cô chạy nhanh đến trước giường bệnh, gật đầu coi như chào hỏi với ông nội Phó rồi bước đến trước mặt Lâm Sở đưa tay lên đặt lên trán cô ấy. Kiểm tra xem trán cô ấy còn nóng không? Có phải cô ấy bị sốt đến hỏng não, sau đó thay đổi luôn tính cách của mình rồi không? Lúc trước cô ấy làm gì nói được những lời thế này. "Ái Linh, cậu làm gì thế hả? Mình đã hết sốt rồi" Lâm Sở ngạc nhiên trước phản ứng của Tôn Ái Linh. "Mình muốn xem có phải cậu sốt đến hỏng mất não rồi không?" Tôn Ái Linh thành thật nói ra những suy nghĩ trong lòng mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK