Thành công tránh khỏi chiếc xe kia. Phó Thiệu Nguyên trừng lớn mắt nhìn sang người con gái bên cạnh. Sau đó mỉm cười có lẽ anh còn phải tiếp tục tìm hiểu lại cô từ đầu rồi. Rõ ràng cô có quá nhiều điều anh không biết. Lâm Sở nhanh chóng lái xe đến phim trường. Cô thắng xe, mở cửa bước xuống. Cũng may là nhờ có chiếc xe này nên cô còn đến hơn hai mươi phút nữa để chuẩn bị. "Anh cũng xuống đây à, không sợ người khác nhận ra anh sao? A! Kính của anh này" Lâm Sở giật mình nhớ ra mình chưa trả kính lại cho anh.
"Em thích cứ giữ lấy. Không ai biết anh đâu, em đừng lo." Phó Thiệu Nguyên thản
nhiên trả lời.
Anh rất ít khi xuất hiện trước truyền thông, mọi chuyện điều do giám đốc truyền thông đảm nhận. Vì vậy người bên ngoài cũng không biết anh là tổng tài giải trí Nguyên Thần.
Lâm Sở suy nghĩ một chút rồi cũng nghĩ chắc anh ta nói đúng. Trong sách hình như có nhắc đến việc anh ta không thích xuất hiện trước truyền thông thì phải. Lâm Sở nhìn lại ngoại hình của Phó Thiệu Nguyên từ trên xuống dưới rồi thở dài nói với anh: "Tổng tài ca ca, nếu anh muốn cùng vào với tôi, anh cũng không thể mặc thế này chứ. Diễn viên quèn như tôi mà cũng thuê vệ sĩ chắc cả đoàn phim bị dọa chết đấy"
Phó Thiệu Nguyên sững sờ, rồi dở khóc dở cười. Anh mặc vest âu phục chỉnh tề lịch lãm như vậy, cô lại nghĩ anh làm vệ sĩ của cô sao. Nhưng mà hình như cô nói cũng đúng thật. Anh cởi chiếc áo vest bên ngoài ra, sau đó nhướng mày nhìn cô. "Anh không mang theo quần áo bình thường nào cả. Chỉ có thể thế này thôi."
Lâm Sở vỗ tay vào trán. Sau đó bước nhanh đến trước mặt anh, bảo anh đưa hai tay
ra, cô lần lượt xoăn hai ống tay áo của anh lên trên khuỷu tay. Rồi nhón chân cởi bớt
hai cút áo trên cổ anh. Làm xong tất cả, cô lùi ra xa nhìn anh khẽ gật đầu.
"Tạm chấp nhận thế đi, hết cách rồi"
Lâm Sở quay người đi vào trường quay mà không biết rằng người đàn ông sau lưng cô đã cứng đờ tại chỗ với từng hành động bất ngờ của cô với anh. Anh nhìn thấy có
chuẩn bị khuất bóng, mới hồi thần lại mỉm cười đuổi theo cô.
"Lâm Sở, sao giờ cô mới đến hả? Mau đi vào phòng thay quần áo, trang điểm nhanh
lên".
Vừa đến cô đã nghe giọng nói the thé của trợ lý đạo diễn hét vào mặt cô. Cô cúi đầu đi nhanh về hướng anh ta chỉ. Trong lúc đi cô cũng tranh thủ liếc mắt nhìn xem phim cô chuẩn bị góp mặt là phim gì. Thì ra là phim hiện đại, cũng còn may. Vừa vào phòng, nhân viên trang điểm đã lôi cô đến trước cái ghế, bắt đầu tô son đánh phấn cho cô. Một thư ký trường quay khác đi đến đưa cho cô kịch bản. "Nhớ là chỉ đánh giá thôi, chị Hàm Tuyết đánh cô thì cô nhớ rõ không được tránh đấy. Nhớ kỹ chưa" Cô thư ký lạnh giọng nhắc nhở.
Lâm Sở nghe đến chỗ bị đánh không được đánh trả thì ngạc nhiên. Thật ra thì cô phải vào vai gì đây, không phải vai không được nói câu thoại nào đã bị người ta đâm chết tươi đấy chứ. Cô mở kịch bản đọc đến chỗ nhân vật của mình. Khóe miệng cô
khẽ co giật. Con bà nó chứ, cô vậy mà lại đoán đúng đấy. Đường đường là một cảnh
sát đặc nhiệm tương lai, vậy mà lại vào vai trộm cướp, đã thế mới cảnh đầu tiên còn bị nữ chính đánh cho người không ra người, ma không ra ma. Cái vai này mà nguyên chủ cũng nhận cũng đủ biết cô ấy phải thích diễn như thế nào rồi. Còn bất chấp hơn cả cô đấy. Lâm Sở được phục trang cấp cho bộ trang phục siêu ngầu, ít ra cô cũng còn tự tin về ngoại hình của nhân vật này. Không đến nỗi phải biến cô thành ăn mày trộm cướp.
Lâm Sở bước ra ngoài trong ánh mắt trầm trồ của mọi người, cô nghe rất rõ. Có người đang khen cô xinh đẹp, thậm chí còn có người nói ngoại hình của cô nổi bật hơn nữ chính Hàm Tuyết luôn rồi. Cô được đưa đến vị trí quay, đó là một con hẻm nhỏ. Ở đây cô sẽ bị nữ chính rượt đuổi, sau đó bị nữ chính bắt được, rồi bị đánh cho một trận cuối cùng đưa tay chịu trói. Hết vai của cô. Cảnh sát đặc nhiệm thật lại bị cảnh sát 'hàng giả' đánh, thật là cười ra nước mắt. "Cô là Lâm Sở, ngoại hình này mà cũng so với tôi. Mấy người kia mù chắc. Cố gắng diễn tốt vào, tôi không muốn làm lại nhiều lần, đánh nhiều tôi đau tay."
Lâm Sở nhướng mày, cô nhìn con tắc kè hoa' trước mặt từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, rồi khẽ cười nhếch mép. Nữ chính nhan sắc tầm cao thế này chắc là được nhận vào do bán đồ chợ rồi. Nếu người trước mặt cô ta bây giờ là nguyên chủ thì họa may cô ta có thể đắc ý, nhưng tiếc xui cho cô ta lại là cô đứng ở đây. Đoạn này không biết có trong tiểu thuyết hay không và cô cũng không biết nguyên chủ giải quyết tình huống này thế nào? Bởi vì cô cũng không đọc cuốn sách đó cho đàng hoàng nên giờ chỉ có thể làm theo ý mình. "Tôi sẽ cố gắng, mong chị Hàm Tuyết chỉ bảo nhiều." Lâm Sở cúi đầu nhỏ giọng.