"Cô gọi ai là con điếm?" Phó Thiệu Nguyên lạnh giọng. Anh đứng bên trong đã nhìn thấy tất cả, lúc đầu anh khó chịu bởi vì cô nhận kịch bản này, xuất hiện không được nhiều mà còn phải bị đánh, thế này mà cũng nhận. Tuy nhiên, sau đó anh khá bất ngờ vì những phản ứng của cô trong cảnh quay, bởi vì nó không giống trong kịch bản. Quan trọng là sau đó cô không những không nhận lỗi
biết sai mà còn đánh cô gái kia lần nữa khi bị cô ta bắt bồi thường. Anh đang ngạc nhiên thì nhìn thấy cô gái kia không những muốn làm lớn chuyện mà còn dám mạnh
miệng lớn tiếng gọi vợ của anh là con điếm. Anh không thể đứng yên nhìn nữa, anh phải đứng ra làm chủ làm chỗ dựa cho cô gái của mình. Lỡ như cô ấy sợ hãi phản ứng không kịp bị đánh lại thì thế nào? "Anh là ai? Cũng đẹp trai đấy chứ? Anh là trai bao của cô ta sao? Cô ta có đủ tiền nuôi anh không đấy? Một con điếm như cô ta mà cũng có tiền nuôi trai..." "Bóp." Tiếng tát lại vang lên lần nữa. Hàm Tuyết trừng lớn mắt nhìn Phó Thiệu Nguyên. Cô không ngờ anh ta lại dám
đánh cô, anh ta đánh cô.
"Ngay cả phụ nữ anh cũng đánh, anh có phải đàn ông không hả? Anh là cái thá gì mà dám đánh tôi" Hàm Tuyết đưa tay bợ bộ mặt sưng phù của mình tức giận hét. "Tôi có phải đàn ông không, không cần phải cho cô biết. Hơn nữa, đánh người tôi chỉ phân biệt người đáng đánh và không" Phó Thiệu Nguyên giọng lạnh lẽo, ánh mắt
sắc bén nhìn Hàm Tuyết.
Lâm Sở đứng bên cạnh hết nhìn Hàm Tuyết rồi nhìn sang Phó Thiệu Nguyên. Không ngờ Phó Thiệu Nguyên cũng có lúc men như vậy. Giờ cô mới hiểu tại sao nguyên chủ dù có bị anh ta ngược lên ngược xuống vẫn đâm đầu vào không dứt ra được. Cô đây còn sắp bị độ ngầu của anh ta thu phục đây.
TPU
"Đạo diễn..." Hàm Tuyết tức giận dậm chân gọi đạo diễn.
Đạo diễn đứng bên cạnh đã hoá đá, tất cả mọi người ở đây có thể không nhận ra người đàn ông trước mặt này nhưng làm sao ông không nhận ra chứ. Ông đã may mắn được gặp anh ta một lần ở Mỹ, khi anh ta đi dự liên hoan phim. Người đàn ông này không ai khác chính là ông trùm giới giải trí Nguyên Thần.
Phó Thiệu Nguyên liếc mắt nhìn vị đạo diễn bên cạnh, anh không nói gì chỉ nhìn đầy ẩn ý. Anh có thể chắc chắn mọi người ở phim trường đều không biết anh là ai, nhưng riêng đạo diễn thì chắc chắn nhận ra. Ông ta cũng là đạo diễn có tiếng thì lẽ nào chưa một lần dự liên hoan phim ở Mỹ. Và những lần đó anh đều có mặt với tư cách khách mời đặc biệt, anh còn lên sân khấu trao giải. Vậy thì không thể có chuyện người đến dự không biết anh là ai.
Đạo diễn cũng khó xử, ông ta cũng không ngờ Lâm Sở lại có chỗ dựa còn lớn hơn cả Hàm Tuyết. Vậy thì cả hai người ông đều không thể đắc tội ai, ông nhanh chóng suy nghĩ. Sau đó sáng mắt lên, ông ho khan rồi lên tiếng hòa giải: "Tôi nghĩ hai bên đều có lỗi nên thôi chúng ta bắt tay hoà giải được không?" Ông nói câu này là nói với Hàm Tuyết và Lâm Sở những ánh mắt lại nhìn Phó Thiệu Nguyên.
Hàm Tuyết làm gì đồng ý, cô ta nhất định không chịu thua. Cô ta nghĩ mình có người chống lưng nên không sợ, nhất định phải đòi lại công bằng cho bản thân. Cô lấy điện thoại ra gọi cho người đàn ông kia, sau đó đưa điện thoại cho đạo diễn với vẻ mặt đắc ý. Đạo diễn thở dài đi sang một bên nhận điện thoại, sau đó quay trở lại đầy khó xử. Người chống lưng cho Hàm Tuyết là chủ đầu tư chính cho bộ phim giờ ông cũng không biết làm sao cho phải.
Phó Thiệu Nguyên nhìn ra vẻ khó xử của vị đạo diễn, anh cười nham hiểm. Lấy điện thoại ra gửi đi một tin nhắn sau đó đứng nhìn Lâm Sở.
Vị đạo diễn đột nhiên nhận được cuộc điện thoại đến, không biết người trong điện thoại nói gì mà làm ông lúc thì trừng lớn mắt, lúc thì bật cười sau đó thì mặt nhăn nhó cúp máy. "Hàm Tuyết cô nên xin lỗi Lâm Sở vì cô đã phỉ bán cô ấy đi. Nếu không tồi... buộc phải dừng hợp đồng vai diễn với cô." Đạo diễn do dự. "Cái gì? Đạo diễn, ông đang đùa đúng không? Cô ta đánh tôi, anh ta đánh tôi, tất cả
mọi người đều nhìn thấy. Cô ta phải là người xin lỗi tôi mới đúng chứ. Tôi là nữ chính bộ phim này đấy, ông thà đuổi nữ chính để giữ lại với phụ nhỏ của cô ta? Đạo diễn ông có điện không?" Hàm Tuyết tức giận.
Đạo diễn cũng không biết giải thích thế nào để mọi chuyện êm xuôi, ông kéo tay Hàm Tuyết ra chỗ khác nói nhỏ với cô chuyện gì đấy.