• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Sở nhìn gương mặt méo xệch của mọi người với từng động tác kiểm tra như 

rada dò tìm của Phó Thiệu Nguyên mà thở dài. Cô cũng vui vì anh ta lo lắng cho sự an nguy của cô nên mới tỉ mỉ như vậy nhưng rồi nghĩ lại không biết là anh ta thật sự lo lắng hay là cũng muốn đóng tay động chân vào. Ai mà biết được anh ta thật sự nghĩ gì. Với một người đàn ông vô tâm vô phế, tàn nhẫn tuyệt tình thì không gì không thể làm. 

"Được rồi. Anh đi ra đi. Tôi còn quay nhanh cho đạo diễn chuyển cảnh quay. Yên tâm đi, tôi mạng lớn lắm. Cho dù dây này có đứt tôi cũng không rơi xuống đầu" Lâm Sở khoát tay nói với Phó Thiệu Nguyên. "Đừng nói linh tinh. Em nhớ cẩn thận một chút." Phó Thiệu Nguyên nhíu mày, rồi lần nữa căn dặn. 

Lâm Sở đuổi Phó Thiệu Nguyên đi vào, sau đó cô mới nói với những nhân viên bên cạnh gương mặt đang khó coi lời xin lỗi. Rồi lập tức vào vị trí. Tuy có dây cáp ở eo hỗ trợ một phần lực nhưng tất cả di chuyển của cô đều phải tự do sức lực của cô. Không biết đạo diễn có thiên lý nhân không mà lại nhìn ra cô có thể thực hiện được cảnh này không cần diễn viên đóng thế. "Mọi người chuẩn bị. Diễn" 

Nghe được hiệu lệnh, Lâm Sở bắt đầu dùng tay bám vào đường ống nước trèo lên..dù sao cũng là học viên cảnh sát đặc nhiệm nên chuyện này không khó với cô. 

"Cô ấy giỏi thật." Đạo diễn sáng mắt nhìn vào màn hình. Không ngờ ông đã nhặt được một bảo bối. Vốn dĩ ông nghĩ cô sẽ chật vật hoàn thành phân cảnh này thể nhưng nào ngờ cô lại thực hiện nhẹ nhàng và đẹp mắt như thế. Phó Thiệu Nguyên cũng kinh ngạc với hoạt động linh hoạt và thành thạo của cô. 

Càng ngày anh càng cảm thấy hình như anh đã biết về cô quá ít rồi. Đột nhiên anh trừng lớn mắt. Lâm Sở leo lên gần đến lan can tầng ba chuẩn bị đắt ý leo lên nào ngờ đột nhiên sợi dây cáp ở eo cô bị đứt, bất ngờ cô không có lực giữ lại nên cũng bị rơi xuống. Mọi người nhìn thấy cảnh này hét to lên sợ hãi. Lâm Sở vừa rơi đến lan can tầng hai, cô đưa tay nắm được lan can. Cô thở phào nhẹ nhõm. Bà nó chứ, suýt thì cô đi tông cái mạng nhỏ này rồi. Rơi từ tầng ba xuống chắc cũng máu me cả khoảng lớn. Cô dùng hai tay dùng sức bám chặt rồi đạp chân vào trong tường trèo lên. Cô nhanh chóng làm các động tác trèo lên trên, cho đến khi thành công đứng trên hành lan tầng ba an toàn, cô nghe được từng tràn vỗ tay lớn. Cô nhìn xuống bên dưới mỉm cười đắc ý, tuy nhiên sau đó cô cứng đờ người. 

Phó Thiệu Nguyên ôm chặt lấy cô vào lòng, tim anh vẫn còn đang đập rất nhanh vì sợ hãi. Lúc nhìn thấy cô rơi xuống, anh cảm giác mạng sống của anh cũng rơi xuống theo cô. Khi thấy cô may mắn bám tay được vào lan can tầng hai, anh mới cảm thấy không khí chỗ anh thở thoáng hơn một chút. Anh không suy nghĩ nhiều chạy như bay lên tầng hai kia, anh không thể để cô rơi xuống. Nếu cô rơi xuống anh cũng muốn cùng cô đi đến cùng âm tào địa phủ. 

Cũng may, thật may anh vừa đi đến tầng hai thì thấy cô đang trèo lên tầng ba. Cô không sao, anh liền quay trở ra chạy tiếp lên tầng trên. Khi cô vừa đặt chân thành công lên tầng ba trong tiếng hoan hô vui mừng của mọi người, anh chạy đến ôm cô. Anh muốn khẳng định mình không phải mơ, anh muốn chắc chắn rằng cô thật sự không sao. Cô thật sự an toàn. "Tổng tài ca ca, tôi là nữ phụ không phải nữ chính. Anh cũng chẳng phải diễn viên không cần khuyến mãi cho quần chúng nhân dân cảnh máu chó này. OK?" Lâm Sở thở dài lên tiếng nói trong lòng của Phó Thiệu Nguyên. "Anh không muốn em gặp nguy hiểm lần nào nữa. Hứa với anh được không?" Phó Thiệu Nguyên buông Lâm Sở ra, ánh mắt đầy lo lắng nhìn cô. 

"Ca ca của tôi ơi, làm sao tôi có thể hứa với anh đây. Tôi cũng đâu phải người điên tự tìm nguy hiểm cho mình." Lâm Sở trừng mắt nhún vai. 

Hứa gì chứ? Hứa không để mình gặp nguy hiểm nữa sao? Làm sao cô có thể khống chế được chuyện này, người làm cô gặp nguy hiểm cũng đâu phải cô. Là người muốn hãm hại cô hoặc do cô xui thôi. Nếu là xui thì biết ngày nào đâu mà tránh. 

"Anh sẽ không để em gặp nguy hiểm nữa" Phó Thiệu Nguyên ánh mắt đầy sắc bén nhìn cô khẳng định. 

"Tổng tài ca ca, ly hôn đi, chắc chắn tôi sẽ không gặp nguy hiểm nữa đâu. Thề luôn đấy" Lâm Sở ánh mắt chớp chớp nhìn anh đầy mong chờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK