• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Sở từ từ mở mắt ra, chớp mắt vài lần rồi đưa mắt nhìn xung quanh. Cô lập tức 

trừng lớn mắt khi nhìn thấy người đàn ông cô đã gặp ở nhà kia. Chẳng lẽ anh ta đã 

đưa cô về nhà anh ta, cô nhìn xung quanh một lần nữa rồi thở phào. Nhìn cách trang 

trí này, cô biết đây là bệnh viện. Chắc là lúc cô ngất xỉu mẹ nữ phụ đã đưa cô đến 

bệnh viện cũng nên. Nhưng bà đâu rồi, sao anh ta lại ở đây nhỉ? 

"Em tỉnh rồi? Em có thấy trong người không thoải mái ở đâu nữa không? Anh đi gọi bác sĩ nhé?" Phó Thiệu Nguyên vui mừng khi nhìn thấy cô đã tỉnh. "Tôi không sao. Không cần gọi bác sĩ đâu." Lâm Sở nhẹ nhàng nói. 

Bây giờ ở đây chỉ có cô và anh ta, cô có nên đề nghị ly hôn không? Dù sao ở đây không có ai cũng dễ nói chuyện hơn đúng chứ. Cô chống tay ngồi lên, Phó Thiệu Nguyên thấy cô muốn ngồi dậy liền bước đến đỡ cô. Anh còn tâm lý đặt một cái gối sau lưng cho cô dựa vào. Lâm Sở được quan tâm mà trong lòng sợ hãi. Anh ta khi không tốt với cô quá chắc chắn là có âm mưu. Rõ ràng trong truyện anh ta không thích nữ phụ một chút xíu nào. Cô khẽ hít sâu một hơi rồi quyết định nói thẳng với anh ta. "Tổng tài ca ca, chúng ta ly hôn nhé." Lâm Sở ánh mắt chờ đợi. Phó Thiệu Nguyên kinh ngạc, không hiểu tại sao đột nhiên cô lại gọi anh như thế, anh nhớ kiếp trước cô gọi anh là Thiệu Nguyên mà. Nhưng mà cô nói ly hôn là thế nào? Chẳng phải cô đã rất trông đợi cuộc hôn nhân của hai người sao? Chẳng lẽ trong một tuần vừa qua cô đã hối hận rồi. Nhưng anh nhớ không sai kiếp trước cô chưa bao giờ chủ động đề nghị ly hôn với anh cả. "Em đừng đùa nữa. Em yên tâm anh sẽ không ly hôn với em đâu" Phó Thiệu Nguyên tưởng cô giả vờ thăm dò anh nên anh đáp lời khẳng định với cô. "Đùa cái.." đầu anh... bị cô nuốt ngược vào cổ họng. Chút nữa thì cô quên mất, nữ phụ không nói chuyện thô lỗ như vậy. Chỉ có cô mới ăn nói thế thôi, đó cũng là lý do mẹ cô hay nói cô, cả đời này nếu cô không thay đổi cách nói chuyện thì đừng mơ có một tấm chồng, chẳng ai muốn rước một cô gái ăn nói khó nghe như vậy cả. Cô có ăn nói khó nghe khi nào, chẳng phải chỉ hơi đàn ông, đúng rồi đàn ông chút thôi mà. "Khụ khụ, tôi không đùa. Ca ca chúng ta ly hôn đi, tôi sẽ không làm phiền cuộc sống của anh nữa. Ly hôn nhé" Lâm Sở cố gắng thuyết phục anh. "Em đừng lo lắng, anh có thể hứa với em, cả đời này anh sẽ chỉ yêu một mình em. Nếu anh thay lòng tất cả tài sản của anh đều chuyển sang tên em." Phó Thiệu Nguyên cứ nghĩ cô đang hờn dỗi lo lắng nên anh quyết định thề hứa để cô tin tưởng anh. Anh quyết tâm kiếp này phải bù đắp cho cô. "Ui chao... cái này anh nói nhé... nhưng mà không được, vẫn ly hôn thì hơn" Suýt thì Lâm Sở đã bị tài sản của anh ta che mờ mắt. Đúng vậy anh ta chính là tổng giám 

đốc tập đoàn giải trí Nguyên Thần. Công ty giải trí lớn có trụ sở ở nước ngoài. Tài sản 

và bất động sản của anh ta nhiều không đếm hết. Nếu tất cả đều thuộc về cô, vậy 

thì cả đời sau của cô chẳng cần động móng tay cũng ăn ngon mặc ấm. 

Lâm Sở lắc nhẹ đầu để cho mình tỉnh táo lại, không thể vừa bị nhan sắc che mờ mắt giờ thêm tiền tài che mất lý trí nữa thì nguy. Anh ta chính là tên đại ác ma ngược 

nữ phụ tơi tả, cho dù cô ấy dùng hàng ngàn hàng vạn cách để van xin níu kéo anh ta, 

thể nhưng anh ta vẫn vô tình vứt bỏ cô ấy. Không cho cô ấy dù chỉ một ánh mắt coi 

trọng nào. 

Càng nghĩ Lâm Sở càng tức giận, một tên đàn ông cặn bã thế này thì mẹ tác giả cho chết ở cuối truyện là đúng. Nhưng mà bây giờ anh ta muốn làm gì đây. Tiếc thật đấy phải chi cô chịu cố gắng theo dõi hết diễn biến câu chuyện ở giữa thì tốt rồi. Mỗi tội cô chỉ đọc mỗi đoạn đầu và cái kết. Giờ thì chẳng biết anh ta cố tình tiếp cận có âm mưu gì không? "Tổng tài ca ca, thế này nhé. Anh có âm mưu gì cũng được nhưng làm ơn làm phước đừng động đến ba mẹ tôi được không?" Lâm Sở thử thương lượng. 

Cô nghĩ kỹ rồi, không thể nào tự nhiên mà nam chính lại tốt với nữ phụ là cô được. Chỉ còn một nguyên do duy nhất chính là anh ta muốn lợi dụng ba mẹ cô. Anh ta 

muốn chiếm tài sản gia đình cô chứ gì? Dù sao nhà nữ phụ cũng giàu sang phú quý, chỉ thua mỗi anh ta chứ chẳng thua kém gì ai. Có khi nào công ty anh ta đang hụt vốn, cần công ty ba cô đắp vô không. Chắc hẳn là thế rồi. Lâm Sở gật gù với cái nhìn sáng suốt của mình. "Anh quan tâm em thì ba mẹ em anh cũng sẽ chăm sóc tốt như ba mẹ mình." Phó Thiệu Nguyên lại nghĩ rằng cô đang nhắc khéo anh phải lo cho ba mẹ cô. Bởi vì dù sao kiếp trước cô cũng luôn đi theo van xin anh cho dù đối với cô thế nào cũng được, nhưng trước mặt ba mẹ cô, anh hãy tử tế một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK