"Được." Bất ngờ là Phó Thiệu Nguyên lại nghe lời cô, chỉ trả lời dứt khoát không nói thêm gì. Bởi vì anh cũng biết diễn xuất chính là ước mơ và niềm vui của cô. Anh còn nhớ kiếp trước mặc dù cô có thể nhiều lần đưa ra yêu cầu với anh, xin anh một vai diễn chính hoặc ít nhất là vai nữ phụ tuyến hai. Nhưng cô lại không mở lời với anh khi nào cả, tất cả đều do cô tự nỗ lực giành lấy. Cô kiên cường như vậy mà anh lúc đó lại nghĩ cô ngốc nghếch. Anh cười giễu cợt. "Mày đi với chồng mày đi, tao phải về ôn bài đây. Mai tao có tiết kiểm tra, mà giờ
tao còn đến thăm mày thấy tao tình nghĩa không?" Tôn Ái Linh khoát tay với Lâm Sở rồi quay người rời đi, tuy nhiên cô vừa quay lưng đã nghe Lâm Sở lên tiếng đáp lời
làm cô cứng đờ người.
"Thằm tạo hay cưa trai, tự mày biết đi." Lâm Sở khinh thường. "Nhanh lên, tôi chỉ còn hơn ba mươi lăm phút nữa thôi. Anh nhanh lên giúp tôi." Lâm
Sở đi như bay về phía trước, vừa đi cô vừa giục Phó Thiệu Nguyên, nhưng vẫn thấy
anh đi quá chậm, cô bực mình đàn ông gì mà chậm chạp như thế. Cô quay lại đưa
tay nắm lấy tay anh lôi anh đi nhanh hơn.
Phó Thiệu Nguyên nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lấy tay mình kéo đi mà khẽ nhếch mép. Anh lật tay nắm lại bàn tay nhỏ của cô, đây là lần đầu tiên cô chủ động sau khi hai người chính thức gặp nhau từ lúc anh trọng sinh đến bây giờ. Cho nên anh cảm thấy rất vui, anh không thể tin được chỉ cần một hành động nhỏ như thế cũng làm anh vui vẻ hạnh phúc thế này.
Lâm Sở cũng không màn xem ai nắm tay ai, quan trọng là bây giờ cô phải đến phim trường gấp đấy. Ra đến bãi đỗ xe, mắt Lâm Sở lại sáng rực. Chiếc xe của Phó Thiệu Nguyên đúng là không còn gì để nói. Nó quá đỉnh rồi. Kiếp trước cô từng nhìn thấy nó trên tạp chí, ước được một ngày sẽ sở hữu và lái nó đấy. Không những là thương hiệu cô thích mà còn đúng màu cô thích nữa chứ.
Phó Thiệu Nguyên thấy cô cứ đứng nhìn chiếc xe mà chưa chịu lên xe, anh khó hiểu chẳng phải cô đang rất gấp sao? Chẳng lẽ cô không muốn ngồi chiếc xe này. "Nếu em không thích ngồi xe này, em đợi chút anh sẽ gọi cho Tư Đệ..." "Không cần. Anh để tôi lại được không?" Lâm Sở nhanh miệng cắt đứt lời anh nói, chớp chớp đôi mắt nhìn anh.
Phố Thiệu Nguyên kinh ngạc, hình như anh nhớ là cô chưa có bằng lái nhỉ? Vậy cô lái xe kiểu gì? Còn là một chiếc xe đua. Sáng nay đến đón cô, vì có công việc gấp nên anh mới đi xe này để giải quyết công việc xong sau đó đến chỗ cô cho nhanh hơn. Nhưng mà nhìn ánh mắt kia của cô, ánh mắt khẩn cầu kiếp trước anh luôn quen thuộc. Thế mà chưa bao giờ anh đáp ứng đồng ý bất cứ thứ gì cô cầu khẩn anh. Vì vậy lần này dù có bị cô lái xe tông chết anh cũng đồng ý. "Được." Anh mỉm cười gật đầu. "Ôi! Tổng tài ca ca, anh đáng yêu quá đi mất. Mau mau lên xe nào" Lâm Sở phấn khích cười tươi với Phó Thiệu Nguyên sau đó giục anh nhanh lên xe. Còn cô vòng qua ghế lái ngồi vào, vừa thắt dây an toàn xong, cô nhìn thấy có một cái mắt kính đen đặt trên xe, chắc là của Phó Thiệu Nguyên, cô mở miệng hỏi mượn thử: "Anh có thể cho tôi mượn mang chút được không? Đển nơi tôi sẽ trả anh ngay" "Bất cứ cái gì của tôi đều là của em. Em thích gì cứ lấy" Phó Thiệu Nguyên ánh mắt cưng chiều. Lâm Sở mỉm cười cảm ơn, sau đó lập tức đeo vào. Cũng may là nó không rộng lắm.
Cô bắt đầu nổ máy xe: "Baby, hôm nay chị sẽ cưng chiều em nhé. Let go."
Xe của Lâm Sở và Phó Thiệu Nguyên phóng nhanh trên đường. Ngồi bên cạnh Phó Thiệu Nguyên cũng sửng sốt, tốc độ này không phải ai cũng đạt được, cô chưa có bằng lái sao cô dám, anh còn chưa kịp hết bất ngờ thì bên kia ngã tư có một chiếc xe tải bất ngờ tông về phía xe của hai người. Anh lo lắng bất an, định giật tay lái của cô để xử lý tình huống này tuy nhiên, cô nói anh ngồi yên sau đó cười nhếch mép, nhấn ga mạnh hơn, xoay tay lái một cách chuyên nghiệp.