"Mày theo đuổi được bác sĩ Tư Đệ chưa?" Lâm Sở đột ngột chuyển chủ đề sang Tôn Ái Linh.
"Mày nói gì thế? Bạn mày là ai? Mày nghĩ sao một cô gái ba tốt như tạo lại đi theo đuổi trai, trai sắp hàng chờ tao búng tay nhé." Tôn Ái Linh ngẩng mặt đắc ý.
"Con điên nào vừa rồi mới vào đây nói' nếu không phải tôi thích anh thì tôi đã đánh anh' hả?" Lâm Sở trừng mắt hét vào mặt tự kiêu của Tôn Ái Linh. Tôn Ái Linh cứng đờ người, vừa rồi lúc vào đây cô có nói như vậy thật sao. Thật là mất hết mặt mũi mà. Cô cười gượng gạo níu kéo lại chút sĩ diện cuối cùng của mình
với Lâm Sở:
"Tao đùa tí cho vui đấy mà, cuộc đời này quá mệt mỏi rồi đùa một chút cho đời bớt
nặng nề."
Lâm Sở trừng mắt khinh thường, đúng là giống đến không có điểm khác mà. Ngay
cả cái tính kiêu ngạo đáng ghét kia cũng không khác dù chỉ là một li. Thật hết biết
EL
nói gì. "Tao thấy có vẻ chồng mày yêu mày rồi đó, tao nhìn ra ánh mắt anh ta nhìn mày đã khác xa lúc trước rồi. Tình cảm yêu thương dạt dào như cha già nhìn con nhỏ" Tôn Ái Linh gật gù. "Cha già nhìn con nhỏ cái đầu mày. Anh ta trước không phải của tao, thì sau cũng không phải của tao" Lâm Sở khẽ đưa tay cốc nhẹ lên đầu Tôn Ái Linh.
Cô phải đánh cho cô gái nhỏ này tỉnh mộng giống như cô. Để cô ấy đừng ngăn cản nữ chính đến với nam chính nữa. Nếu không người chịu khổ cũng chỉ có thể là cô gái đáng thương là cô thôi.
"Mày ngậm miệng lại ngay, đi sang kia gọt táo cho tao. Mày còn nói thêm nửa câu có tin tao sẽ nói cho mẹ mày biết, mày đến bệnh viện của trai không hả?" Lâm Sở lên tiếng cảnh cáo uy hiếp Tôn Ái Linh khí nhìn thấy cô ấy lại sắp phát ngôn thêm điều gì.
Cũng may cô có đọc được đoạn đối thoại giữa nữ phụ và Ái Linh nên biết cô gái này có nhược điểm là gì, còn không phải là mẹ cô ấy sao. Chỉ cần để mẹ cô ấy biết chuyện này, cô ấy sẽ bị bắt về nhà đính hôn ngay. Mẹ cô ấy nói con gái không thể mất giá như vậy. Nếu để mất giá tự đi tìm trai thì thà chấp nhận kết hôn kinh tế. Và đương nhiên, Ái Linh sống chết không chịu, cho nên cô ấy đã nói trong năm nay cô ấy sẽ đưa bạn trai về nhà mắt. Và dĩ nhiên đó là người theo đuổi cô một thời gian dài. Chỉ có cô mới biết sự thật là Ái Linh mới là người theo đuổi người ta trong một thời gian dài. Tôn Ái Linh trừng mắt với Lâm Sở ngồi im lặng đi sang bên bàn ngoan ngoãn gọt táo cho Lâm Sở.
***
"Cảm ơn anh đã đưa em về. Anh có muốn vào nhà ngồi một chút không?"
Xe vừa đến trước cổng nhà Dương Gia Mẫn, cô đã lên tiếng mỉm cười mời Phó Thiệu Nguyên vào nhà. "Tôi nhắc lại cho cô nhớ, đây là lần cuối cùng tôi và cô ở riêng với nhau. Từ nay hy vọng cô đừng đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa. Nếu không đừng trách tôi." Phó Thiệu Nguyên ánh mắt rét lạnh.
Nếu không phải vì nể mặt ba của Dương Gia Mẫn là cổ đông của công ty, anh đã chẳng đưa cô ta về nhà mà vứt cô ta lên xe taxi rồi. Ông nội anh từng nói với anh,
cho dù có ghét ai nhưng tuyệt đối không được để chuyện riêng làm ảnh hưởng công
ty. Đó cũng chính là lý do, cho dù ông nội anh cũng không thích Dương Gia Mẫn nhưng vẫn chấp nhận cho cô ta đi cùng và sai anh đưa cô ta về đến nhà.
Dương Gia Mẫn nụ cười cứng đờ, siết chặt nắm tay bên người. Anh ta phũ phàng với
cô như vậy sao. Được, để cô xem anh ta có thể như thể được bao lâu. Cô giả vờ nói thêm vài câu nữa rồi tự mở cửa xe bước xuống. Vừa khép cửa lại, còn chưa kịp chờ cô đi vào xe của anh đã nổ máy lao đi. Cô tức giận dậm chân tại chỗ. Ánh mắt nham hiểm nhìn theo hướng xe anh. "Gia Mẫn, con về sao không vào nhà?" Ba Dương cũng vừa từ công ty về đến. "Ba ơi!" Dương Gia Mẫn lập tức nước mắt lưng tròng uất ức đi đến bên cạnh xe của ba cô khóc nức nở. "Có chuyện gì vào nhà rồi nói. Con gái đứng trước cửa khóc như thế còn ra thể thống gì" Ba Dương giật mình rồi nhíu mày.
***
Vừa vào nhà, nghe con gái khóc lóc kể lễ chuyện liên quan đến Phó Thiệu Nguyên, ông Dương thở dài. Ông biết con gái ông thích Phó Thiệu Nguyên, ông cũng rất ưng ý cậu ta, nếu cậu ta có thể làm con rể ông thì tốt vô cùng. Nhưng tiếc là cậu ta đã kết hôn với người con gái khác rồi. Ông biết con gái ông không chấp nhận được sự thật đau lòng kia, nhưng ông cũng không muốn con gái ông làm kẻ thứ ba, phá hoại gia đình người khác. Ông đã nhiều lần khuyên nhủ cho cô từ bỏ những khuyên rồi lại vô ích với cô.