Phó Thiệu Nguyên làm lơ câu nói của cô. Anh lấy điện thoại ra gọi cho người điều tra rõ chuyện hôm nay. Anh không tin tự nhiên dây cáp lại đứt, rõ ràng trước đó anh đã kiểm tra rất kỹ rồi. Chắc hẳn có người đã động tay vào lúc anh quay lưng đi ra ngoài. Lúc đó nhân viên còn lại bên cạnh cô cũng không nhiều. Vậy thì chuyện tìm ra người kia cũng không quá khó.
Khi Lâm Sở đi xuống phía dưới, đạo diễn chạy đến mặt vẫn còn xanh xin lỗi cô rối rít. Ông vẫn còn sợ hãi, nếu cô mà cô ấy mà có chuyện gì. Ông chắc chắn đừng mơ làm đạo diễn nữa. Chắc hẳn Phó Thiệu Nguyên sẽ không tha cho ông. Nhìn cách anh
ta quan tâm đối với Lâm Sở, ông có mù mới không nhận ra địa vị đặc biệt của Lâm
Sở đối với Phó Thiệu Nguyên. Cũng may, cũng may là cô ấy không sao.
Phó Thiệu Nguyên liếc xéo đạo diễn, làm ông cũng lạnh cả người. Ông lập tức cho Lâm Sở quay về nghỉ ngơi, không cần diễn nữa. Ông còn hứa sẽ tăng thêm cảnh quay cho cô. Làm Lâm Sở vui mừng cười híp mắt nói cảm ơn đạo diễn.
Ở một góc khác, Hàm Tuyết tức giận đỏ bừng mặt. Không ngờ con nhỏ Lâm Sở kia lại còn có bản lĩnh này, hơn nữa mạng nó đúng là lớn thật. Như vậy mà cũng không bị ngã chết. Nhưng không sao, chỉ cần cô ta còn quay thì cơ hội của cô còn rất nhiều. Cô không tin là không có cách diệt trừ được cô ta. Phó Thiệu Nguyên sẽ là của cô. "Phiền anh đưa tôi về nhà được không?" Sau khi ra xe, lần này vì mệt mỏi nên Lâm Sở ngoan ngoãn ngồi vào ghế phụ. Thành thật nhờ Phó Thiệu Nguyên đưa mình về
nhà. Cô cũng định đón taxi về nhà nhưng cô lại không mang tiền, lỡ như về đến nhà
không có ai ở nhà cô lấy tiền đầu trả cho tài xế. Vậy nên cô lại mặt dày nhờ Phó Thiệu Nguyên. Không hiểu sao cô cảm nhận được, Phó Thiệu Nguyên cô gặp không giống với Phó Thiệu Nguyên được diễn tả trong tiểu thuyết. Mẹ tác giả nói anh ta khá lạnh lùng với nữ phụ nhưng khi cô gặp anh ta, cứ cảm giác anh ta luôn dùng ánh mắt cưng chiều nhìn cô là thế nào. Cô cũng không hiểu. Cô nghĩ có khi nào lúc này anh ta đang có âm mưu gì đó nên mới tốt với cô không? Nếu vậy thì cô cứ tận hưởng ưu đãi' hiếm hoi này vậy.
Vì mệt mỏi nên vừa ngồi vào ghế phụ xe còn chưa kịp khởi động thì Lâm Sở đã nhắm mắt ngủ thiếp đi. Phó Thiệu Nguyên nhìn gương mặt ngủ ngoan như mèo con của cô thì mỉm cười. Dễ ngủ như thế, lỡ như không phải xe anh mà là xe người khác thì biết làm thế nào. Có khi người ta chở cô đem đi bán cô cũng không biết. Anh cúi đầu hôn nhẹ lên trán cô, thật may là cô không cảm giác được anh vừa làm gì. Anh khởi động xe, và bắt đầu chạy. Anh chưa bao giờ nghĩ, có ngày anh chạy xe đua mà với tốc độ 'kinh khủng' thế này. Vừa rồi chú kia đi xe đạp điện đã vượt qua cả xe của anh, còn không quên ngoài đầu nhìn xe anh với ánh mắt kì quái. Anh cũng hết cách, anh sợ mình chạy quá nhanh sẽ làm cô tỉnh giấc ngủ không ngon nữa.
Đáng ra chưa đầy nửa tiếng sẽ về đến nhà, vậy mà anh chạy lại thành ra hơn một tiếng. Cũng đủ biết anh chạy nhanh đến mức độ nào rồi. Tuy vậy, có lẽ vì quá mệt nên đã đến nơi cô vẫn chưa tỉnh ngủ. Anh cũng không muốn đánh thức cô, anh nhẹ nhàng cúi người bế cô lên, anh cố gắng nhẹ nhất có thể. Nhưng vẫn không tránh khỏi hồi hợp sợ cô bất chợt tỉnh khi anh chạm vào. Sự thật vừa chạm vào cô, cô đã động đậy anh cứng đờ người trong tư thế khom lưng. "Ái Linh, nam chính kia có âm mưu gì với nữ phụ trong đoạn này thế?"
Anh chờ mãi không thấy cô có phản ứng nào khác mà chỉ nghe cô lèm bèm gì đó trong miệng. Anh nghe mà chẳng hiểu gì nhưng anh biết có lẽ cô đang mơ thấy mình và cô bạn thân đang nói chuyện với nhau. Vì trong câu vừa rồi anh đã nghe cô nhắc đến tên cô bạn kia. Anh tiếp tục thử chạm vào cô lần nữa, lần này ngạc nhiên hơn côi lại tự động rút vào ngực anh. Nhìn con mèo nhỏ trong ngực mình anh mỉm cười hạnh
phúc.
Tại sao hạnh phúc đơn giản thế này mà kiếp trước anh không nhận ra? Anh lại bỏ qua chạy theo những mù quáng tội lỗi. Để cuối cùng chết trong hối hận cô đơn. Thật may, thật may vì anh được làm lại lần nữa. Thật may khi anh có thể bắt đầu lại từ đầu. Và thật may vì anh còn có cô lúc này.
Anh bế cô đi vào trong nhà, lúc sắp về đến phòng, anh gặp được mẹ mình ở hành lang. Bà cũng vừa từ trong phòng bước ra.
Bà Phó thấy Phó Thiệu Nguyên đang bể một cô gái hơn nữa hình như còn định bể vào phòng thì nhíu mày:
"Con đang định làm gì thế?" Bà Phó khó chịu lên tiếng. "Con bé vợ con về phòng có vấn đề?" Phó Thiệu Nguyên nhỏ giọng.