• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mà nghe xong Hàm Tuyết trừng lớn mắt, sao đó tỏ ra sợ hãi. Cô cùng đạo diễn đi đến trước mặt Lâm Sở và Phó Thiệu Nguyên, Hàm Tuyết không nghĩ tới người đàn ông cô vừa mắng là trai bao lại là tổng tài Nguyên Thần. Cô có nằm mơ cũng không nghĩ mình lại có may mắn gặp được người đàn ông này một lần trong đời. Cô phải tận dụng mọi khả năng lấy lòng anh ta, chỉ cần anh ta bị cô thu phục thì cái vai nữ chính này có nghĩa lý gì nữa. "Anh Phó, xin lỗi là tôi sai. Mong anh có thể tha thứ cho tôi" Hàm Tuyết cúi đầu thành khẩn nhận lỗi với Phó Thiệu Nguyên. "Người có cần xin lỗi không phải tôi" Phó Thiệu Nguyên lại lạnh lùng lên tiếng. Hàm Tuyết siết chặt nắm tay, con điểm này vậy mà lại ôm được cái đùi to như vậy. Hèn chị cô ta lại có thể ngang nhiên dám đánh cô còn không nhận lỗi. Cô sẽ ghi nhớ ngày hôm nay, chỉ cần một ngày cô thay vào vị trí của cô ta, cô sẽ cho cô ta nếm trải nỗi nhục nhã hôm nay cô phải chịu gấp mười lần. "Cô Lâm, tôi xin lỗi... Hàm Tuyết nghiến răng nghiến lợi. "Lâm Sở, cô cũng đã đánh cô ấy rồi. Chúng ta bỏ qua được không?" Đạo diễn cũng lên tiếng nói giúp Hàm Tuyết. "Tôi đánh cô ta, cô ta mắng tôi thì có liên quan gì nhau." Lâm Sở tỉnh bơ hỏi lại. "Cô" Hàm Tuyết tức giận muốn mắng Lâm Sở, nhưng nhìn Phó Thiệu Nguyên cô buộc bản thân phải cố gắng kiềm chế tâm trạng. "Vậy cô muốn sao mới bỏ qua. Vị đạo diễn cũng kiên nhẫn hết sức với Lâm Sở. Lâm Sở vẻ mặt đăm chiêu, nói thật cô chỉ đùa cho vui thôi. Cũng không muốn làm khó cô ta chút nào, bởi vì cô sợ sao này sẽ gặp nhiều phiền phức hơn. Dù sao cô cũng không có ai chống lưng, mặc dù không hiểu tại sao Phó Thiệu Nguyên lại đứng 

ra giúp cô lúc này nhưng ai biết anh ta có ý gì khác không? Nhưng mà đã có anh ta 

giúp cô không tranh thủ ra vẻ một chút thì cũng phụ lòng tốt nhất thời của anh ta quá 

rôi. 

"Cô ta mắng tôi là gì thì cô ta viết lên mặt cô ta chữ đó, sau khi buổi quay kết thúc mới được xóa. Thế nào?" Lâm Sở sáng mắt nghĩ ra kế hay. 

"Cô nói cái gì? Làm người cũng nên nhân đạo chút đi, đừng ép người quá đáng" Hàm Tuyết nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến ngực phập phồng. "Thế giới này rất đáng sợ, nhân đạo khác nào tự sát." Lâm Sở nhún vai. 

Phó Thiệu Nguyên nhướng mày nhìn gương mặt đắc ý vui vẻ của Lâm Sở mà khẽ 

nhếch mép. Cô gái nhỏ của anh hình như càng ngày càng đáng yêu thì phải. Nói những lời như vậy mà cũng có thể tự tin như thế. Kết quả, Hàm Tuyết thật sự bị viết câu Tôi là điểm lên mặt, cô ta rất muốn bản thân chết quách cho xong bởi sự nhục nhã này. Nhưng cô ta cắn răng chịu đựng, cô ta hận Lâm Sở, hận không thể giết chết Lâm Sở ngay lập tức. 

Bởi vì Hàm Tuyết bị viết chữ lên mặt cũng như gương mặt bị đánh sưng nên không thể quay được nữa, nên cảnh của cô ta tạm dừng. Đạo diễn quay các cảnh khác. Tuy nhiên trước đó ông đã đề nghị với Lâm Sở là sẽ tăng thêm cảnh quay cho cô, không những vì nể mặt Phó Thiệu Nguyên mà còn vị ông thật sự đánh giá cao khả năng diễn xuất của cô. Vì vậy lúc này, Lâm Sở có một cảnh quay nữa là leo tòa nhà ba tầng để đột nhập vào bên trong nhà thực hiện một vụ trộm. Phó Thiệu Nguyên nghe nói cảnh quay nguy hiểm như vậy liền phản đối. "Dùng diễn viên đóng thể đi, nguy hiểm" Phó Thiệu Nguyên lạnh giọng nói với đạo diễn. 

Vị đạo diễn dở khóc dở cười, Lâm Sở là diễn viên phụ, xuất hiện đã rất ít mà giờ còn cho diễn viên đóng thế nữa thì còn gì cho cô diễn. Ông đang không biết giải thích thể nào với vị tổng tài này thì Lâm Sở đã xen vào cứu nguy cho ông. "Ca ca à, tôi là vai phụ của vai phụ đấy anh hiểu không? Xuất hiện làm nền mà còn cần diễn viên đóng thế thì thôi tôi còn ở đây làm gì nữa. Anh yên tâm đi, tôi làm. được. Tầng mười tôi còn leo được huống gì chỉ có ba tầng." Lâm Sở giải thích cũng không quên đắc ý. 

Cô đúng là học tra của học viện cảnh sát đặc nhiệm nhưng nếu đặt cô bên ngoài trường thì cô cũng không tệ đâu nhé. Cô không nói điêu, lúc ở trường quả thật cô đã leo mười tầng không vấn đề gì. Nhưng xui xẻo là cô vẫn bị rớt môn không đạt thành tích, bởi vì trong lớp cô ai cũng leo được thành tích cao hơn mười tầng. 

Đạo diễn nghe Lâm Sở nói thì sáng mắt, ông nhanh chóng cho người chuẩn bị. Ở một nơi khác, Hàm Tuyết khẽ nhếch mép: "Để tạo xem mày còn mạng để lên mặt nữa không?" 

Phó Thiệu Nguyên vẫn không yên tâm, anh luôn có cảm giác bất an trong lòng không biết vì sao. Anh đi đến chỗ Lâm Sở chuẩn bị quay giúp cô kiểm tra tất cả các dụng cụ hỗ trợ, đương nhiên quan trọng nhất vẫn là dây cáp ở eo cô, giúp cô dù có trượt tay cũng vẫn có thể an toàn không bị rơi xuống. Anh cẩn thận kiểm tra từng li từng tí, đến nhân viên bên cạnh cũng cảm thấy khó chịu nhăn mặt. Đạo diễn đương nhiên cũng muốn hối thúc anh nhanh một chút để họ còn quay. Tuy nhiên cho đạo diễn mười lá gan, ông ta cũng không dám lên tiếng nói ra lời nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK