“Thật chứ? Đa tạ nương nương!” Thẩm phó tướng vui sướng nói, Ông ta không ngờ cánh tay gãy của mình vẫn có thể nối lại.
Hơn nữa… hình như rất khả quan.
Ông ta có thể cảm giác được, cánh tay này chẳng lâu nữa sẽ liền mọc tốt như củ sen vậy, khôi phục sức sống như ban đầu.
Vân Nhược Linh nói: “Ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi không lộn xộn, yên tâm tĩnh dưỡng là có thể khỏi hẳn.”
Dứt lời, nàng lấy kim tiêm thuốc giảm đau để sẵn trong túi ra tiêm vào cánh tay Thẩm phó tướng.
Thẩm phó tướng thấy thứ kỳ quái mới mẻ này thị ngạc nhiên vô cùng, nhưng ông ta cũng không lên tiếng hỏi, vì một khi hỏi sẽ có vẻ thật ngu xuẩn, thật thiếu hiểu biết.
Sau khi Vân Nhược Linh tiêm cho Thẩm phó tướng một liều giảm đau, Thẩm phó tướng lập tức thấy tay mình không đau như vậy nữa.
Ông ta sợ hãi than: “Thật kỳ diệu, quá kỳ diệu, thứ này lại có thể ngừng đau. Vương phi nương nương, nếu Sở quốc ta có thể tạo ra thật nhiều thứ thế này thì chúng mạc tướng đánh giặc dù có bị thương cũng không thấy đau nữa rồi”
Vân Nhược Linh cười khúc khích: “Thứ này không tiện dùng khi đánh giặc. Cũng không thể tạo ra nhiều lắm, đánh giặc cần dùng thuốc giảm đau.”
Phòng thí nghiệm của cô cũng chỉ có mấy ống thôi, cô biến đâu ra số lượng lớn chứ.
Thẩm phó tướng “à” một tiếng, bỗng đỏ mặt hỏi: “Nương nương, mạc tướng tạm thời nằm không thể động đậy, vậy mà lâu lắm cũng không mắc tiểu, thật là kỳ lạ. Xin hỏi nếu mạc tướng muốn lên đi nhà xí thì phải giải quyết thế nào?”
Càng nói đến cuối giọng ông ta càng nhỏ như muỗi kêu, mặt cũng đỏ rực như ráng chiều.
Để một người nam tử như ông ta hỏi một nữ tử chuyện như vậy thật ngượng vô cùng.
Chỉ là việc này liên quan đến sinh lý của ông ta, không hỏi không được.
Vân Nhược Linh không nhịn được cười, nàng đáp: “Hôm nay.
Mạch Liên giúp ngươi cảm ống thông tiểu, có ống thông tiểu nước tiểu sẽ tự động đi ra, cho nên không cảm thấy mắc tiểu.
Chờ đến tối ta lại để Mạch Liên rút ống thông tiểu cho ngươi, sau đó tìm vài tướng sĩ đáng tin đến hầu ngươi đi nhà xí là được rồi”
Vân Nhược Linh nói rất hàm ý, nhưng Thẩm phó tướng cũng nghe hiếu được.
Ý của Vương phi là sẽ có người đến giúp ông ta giải quyết mấy vấn đề này, thế thì ông ta yên tâm rồi.
Mạch Liên đứng gần đấy cảm thấy thần kinh giật đùng đùng, sao hản ta lại biến thành người chuyên thông ống tiểu cho người ta rồi.
Ai…
Ai bảo Vương Phi chỉ dạy cho mình hẳn ta chứ.
Vương phi tôn quý như vậy, còn là nữ tử, hắn ta cũng không thể để Vương phi ra tay.
Xem ra nhiệm vụ quan trọng như vậy chỉ có thể dựa vào hẳn ta rồi.
Mạch Liên quay sang Thẩm phó tướng: “Thẩm phó tướng, ngài yên tâm đi, ta sẽ tìm vài người đáng tin đến hầu hạ ngài, chỉ cần ngài duy trì trạng thái lạc quan, yên tâm dưỡng thương là được.”
“Đa tạ Mạch thị vệ.” Thẩm phó tướng nói.
Tiếp đó, Vân Nhược Linh lại bắt mạch cho Thẩm phó tướng một lần, dặn dò vài việc cần lưu ý, sau đó mới rời khỏi doanh trướng.
Nàng vừa ra khỏi doanh trướng đã bắt gặp Sở Diệp Hàn lạnh lùng đứng bên ngoài.
Sở Diệp Hàn vẫn mặc bộ giáp màu bạc tối qua, hai tay chắp sau lưng, trông như đang nhìn ra nơi xa.
Từ nơi nàng đứng nhìn sang, bóng dáng hẳn có vẻ hiu quạnh, cô tịch.
Không thể phủ nhận, tuy Sở Diệp Hàn rất đáng ghét, nhưng dáng người có thể xếp hạng nhất.
Hắn cao lớn vĩ ngạn, gương mặt tuấn tú, khí chất tôn quý, đứng giữa đám người chính là tồn tại ưu tú nhất, là hạc trong bầy gà. Khí chất quý tộc lạnh lùng cao ngạo của hẳn vô cùng hấp dẫn, chẳng trách trước kia có thể khiến Vân Nhược Linh và thiếu nữ khắp Sở quốc say như điếu đổ.
‘Vân Nhược Linh còn đang ngẩn người nhìn chảm chăm bóng lưng cao lớn kia thì đối phương lại bất ngờ xoay người lại.
Hơn nữa… hình như rất khả quan.
Ông ta có thể cảm giác được, cánh tay này chẳng lâu nữa sẽ liền mọc tốt như củ sen vậy, khôi phục sức sống như ban đầu.
Vân Nhược Linh nói: “Ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi không lộn xộn, yên tâm tĩnh dưỡng là có thể khỏi hẳn.”
Dứt lời, nàng lấy kim tiêm thuốc giảm đau để sẵn trong túi ra tiêm vào cánh tay Thẩm phó tướng.
Thẩm phó tướng thấy thứ kỳ quái mới mẻ này thị ngạc nhiên vô cùng, nhưng ông ta cũng không lên tiếng hỏi, vì một khi hỏi sẽ có vẻ thật ngu xuẩn, thật thiếu hiểu biết.
Sau khi Vân Nhược Linh tiêm cho Thẩm phó tướng một liều giảm đau, Thẩm phó tướng lập tức thấy tay mình không đau như vậy nữa.
Ông ta sợ hãi than: “Thật kỳ diệu, quá kỳ diệu, thứ này lại có thể ngừng đau. Vương phi nương nương, nếu Sở quốc ta có thể tạo ra thật nhiều thứ thế này thì chúng mạc tướng đánh giặc dù có bị thương cũng không thấy đau nữa rồi”
Vân Nhược Linh cười khúc khích: “Thứ này không tiện dùng khi đánh giặc. Cũng không thể tạo ra nhiều lắm, đánh giặc cần dùng thuốc giảm đau.”
Phòng thí nghiệm của cô cũng chỉ có mấy ống thôi, cô biến đâu ra số lượng lớn chứ.
Thẩm phó tướng “à” một tiếng, bỗng đỏ mặt hỏi: “Nương nương, mạc tướng tạm thời nằm không thể động đậy, vậy mà lâu lắm cũng không mắc tiểu, thật là kỳ lạ. Xin hỏi nếu mạc tướng muốn lên đi nhà xí thì phải giải quyết thế nào?”
Càng nói đến cuối giọng ông ta càng nhỏ như muỗi kêu, mặt cũng đỏ rực như ráng chiều.
Để một người nam tử như ông ta hỏi một nữ tử chuyện như vậy thật ngượng vô cùng.
Chỉ là việc này liên quan đến sinh lý của ông ta, không hỏi không được.
Vân Nhược Linh không nhịn được cười, nàng đáp: “Hôm nay.
Mạch Liên giúp ngươi cảm ống thông tiểu, có ống thông tiểu nước tiểu sẽ tự động đi ra, cho nên không cảm thấy mắc tiểu.
Chờ đến tối ta lại để Mạch Liên rút ống thông tiểu cho ngươi, sau đó tìm vài tướng sĩ đáng tin đến hầu ngươi đi nhà xí là được rồi”
Vân Nhược Linh nói rất hàm ý, nhưng Thẩm phó tướng cũng nghe hiếu được.
Ý của Vương phi là sẽ có người đến giúp ông ta giải quyết mấy vấn đề này, thế thì ông ta yên tâm rồi.
Mạch Liên đứng gần đấy cảm thấy thần kinh giật đùng đùng, sao hản ta lại biến thành người chuyên thông ống tiểu cho người ta rồi.
Ai…
Ai bảo Vương Phi chỉ dạy cho mình hẳn ta chứ.
Vương phi tôn quý như vậy, còn là nữ tử, hắn ta cũng không thể để Vương phi ra tay.
Xem ra nhiệm vụ quan trọng như vậy chỉ có thể dựa vào hẳn ta rồi.
Mạch Liên quay sang Thẩm phó tướng: “Thẩm phó tướng, ngài yên tâm đi, ta sẽ tìm vài người đáng tin đến hầu hạ ngài, chỉ cần ngài duy trì trạng thái lạc quan, yên tâm dưỡng thương là được.”
“Đa tạ Mạch thị vệ.” Thẩm phó tướng nói.
Tiếp đó, Vân Nhược Linh lại bắt mạch cho Thẩm phó tướng một lần, dặn dò vài việc cần lưu ý, sau đó mới rời khỏi doanh trướng.
Nàng vừa ra khỏi doanh trướng đã bắt gặp Sở Diệp Hàn lạnh lùng đứng bên ngoài.
Sở Diệp Hàn vẫn mặc bộ giáp màu bạc tối qua, hai tay chắp sau lưng, trông như đang nhìn ra nơi xa.
Từ nơi nàng đứng nhìn sang, bóng dáng hẳn có vẻ hiu quạnh, cô tịch.
Không thể phủ nhận, tuy Sở Diệp Hàn rất đáng ghét, nhưng dáng người có thể xếp hạng nhất.
Hắn cao lớn vĩ ngạn, gương mặt tuấn tú, khí chất tôn quý, đứng giữa đám người chính là tồn tại ưu tú nhất, là hạc trong bầy gà. Khí chất quý tộc lạnh lùng cao ngạo của hẳn vô cùng hấp dẫn, chẳng trách trước kia có thể khiến Vân Nhược Linh và thiếu nữ khắp Sở quốc say như điếu đổ.
‘Vân Nhược Linh còn đang ngẩn người nhìn chảm chăm bóng lưng cao lớn kia thì đối phương lại bất ngờ xoay người lại.