Mục lục
Sủng Phi Ngạo Mạn Cửa Vương Gia - Ly Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tô Thường Tiếu không ngờ tình cảm giữa Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn lại rất tốt.

Hai người họ vậy mà lại ôm nhau thân mật như vậy.
Chẳng phải mọi người đều đồn rằng tình cảm giữa hai bọn họ rất tệ hay sao, nói rằng Sở Diệp Hàn hoàn toàn không hề yêu thương Vân Nhược Linh sao?
Tại sao những gì nàng ta thấy hoàn toàn khác với những tin đồn đó?

Nhìn thấy hai người đang ôm nhau thắm thiết, ánh mắt nàng ta đột nhiên lộ ra sự lạnh lẽo, vừa tức giận vừa đau lòng nhưng cũng rất lạnh lùng nhìn Sở Diệp Hàn, ánh mắt giống như đang trách móc hắn vì đã phản bội nàng ta.
Nàng ta quên mất mình đang đỡ Tấn vương, người đang đi lại khập khiễng.
Bây giờ nhìn nàng ta và Tấn Vương cũng vô cùng thân mật.
Còn về phía Sở Diệp Hàn, lúc nhìn thấy Tô Thường Tiếu, cơ thể hắn rõ ràng đã có sự dao động, trái tim hắn giống như vừa bị đâm một nhát thật mạnh.
Vân Nhược Linh có thể cảm nhận được thân thể của Sở Diệp Hàn đang run rẩy, nàng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy ánh mắt của Sở Diệp Hàn, hắn đang nhìn Tô Thường Tiếu chằm chằm.
Ánh mắt đó của hắn vừa chứa chan tình cảm vừa có cả sự thất vọng nặng nề, nàng còn nhìn thấy cả sự đau khổ tột cùng trong đó, nhưng chỉ một lát sau đã không còn nữa.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Sở Diệp Hàn trở nên vô cùng lạnh lùng, cứ giống như thời tiết buốt giá ở Bắc cực.
“Ly Vương, Ly Vương phi.” Liễu công công đi về phía họ, sau đó chào hỏi Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn.
Ánh mắt Tô Thường Tiếu trong veo như nước mùa thu, nàng ta nhìn Sở Diệp Hàn chan chứa tình cảm.

Nhưng nàng ta đột nhiên thay đổi sắc mặt nên Tấn vương cũng không hề nhận ra điều gì bất thường.
“Không ngờ Ly vương và Ly vương phi lại có thói quen như vậy, tình cảm của hai người đúng là khiến người khác ngưỡng mộ.” Tô Thường Tiếu lạnh nhạt nói, giọng nói có chút chua ngoa.

Vân Nhược Linh lập tức trả lời: “Tình cảm sâu đậm và những cử chỉ thân mật của Tấn vương phi và Tấn vương còn khiến người khác ngưỡng mộ hơn nhiều.”
Vẻ mặt Tấn vương lộ ra vẻ chán ghét khi liếc nhìn Vân Nhược Linh, sau đó hắn ta nhìn chằm chằm Tô Thường Tiếu nói: “Cả hai người đều muốn hoà ly, có gì đáng phải ngưỡng mộ chứ!”
Vân Nhược Linh sững sờ, xem ra việc nàng và Sở Diệp Hàn làm ầm ĩ trước mặt Hoàng thượng đã bị Liễu công công báo cho Tấn vương và Tấn vương phi.
Vân Nhược Linh lạnh nhạt liếc nhìn Liễu công công, tên thái giám đáng chết này mồm mép cũng nhanh thật.
Nàng không nói gì thêm, đột nhiên Sở Diệp Hàn nắm tay nàng, nhìn về phía Tấn vương nói: “Tấn vương vẫn nên quản tốt chuyện của mình thì hơn.”
Lần trước Tấn vương bị đánh ba mươi gậy, đến bây giờ vẫn chưa bình phục, đến cả việc đi lại bình thường cũng vẫn còn khập khiễng cần có người đỡ.
Loại người như hắn ta có tư cách gì để cười nhạo người khác chứ?
Tấn vương nhìn Sở Diệp Hàn bằng ánh mắt u ám, trầm giọng nói: “Sở Diệp Hàn, ngươi nói thật đi, những bách tính làm loạn ở cửa của Tấn vương phủ lần trước có phải do tử sĩ của ngươi đóng giả không?”
“Ngươi đang nói gì vậy? Bổn vương nghe không hiểu.

Bổn vương chỉ biết Tấn vương tự coi mình là người có địa vị cao quý không xem bách tính ra gì, vì vậy mới khiến bách tính sinh lòng phẫn nộ, chuyện này chẳng có liên quan gì đến bổn vương.” Sở Diệp Hàn chậm rãi nói.
“Ngươi đừng ăn nói vớ vẩn, ngươi đừng tưởng bọn ta không biết, những tử sĩ đó đều là người của ngươi.


Ngươi cứ chờ xem, sẽ có một ngày ngươi sẽ nếm mùi đau khổ.” Cứ nghĩ đến việc bản thân bị đánh là do Sở Diệp Hàn, Tấn vương lại cảm thấy tức giận, hắn ta không thể bình tĩnh được nữa.
Sở Diệp Hàn mỉm cười lạnh lùng: “Chuyện của bổn vương không cần ngươi phải lo lắng, ta nghĩ trước hết ngươi vẫn nên quan tâm đến chuyện ngươi phái người đến ám sát bổn vương.

Mặc dù ngươi có Hoàng thượng che chở, giúp ngươi ngăn chặn lời qua tiếng lại của mọi người, nhưng cũng không ngăn nổi bao nhiêu bách tính và quản triều đình.”
“Sở Diệp Hàn! Ngươi đừng ăn nói vớ vẩn, bổn vương phái người ám sát ngươi lúc nào? Tên thích khách đó không phải do ta phái đến.

Ngươi đừng nhân cơ hội này mà vu oan giá hoạ cho bổn vương.” Tấn vương tức giận nói.
Sở Diệp Hàn bình tĩnh nhíu mày: “Ngươi muốn bổn vương tin ngươi cũng được thôi, để chứng minh ngươi hoàn toàn trong sạch, hãy lấy mạng của cả nhà ngươi ra lập lời thề hoặc tìm ra bằng chứng chứng minh ngươi không hề có bất cứ liên quan gì với tên thích khách kia, ta sẽ xem xét lại có nên tin tưởng ngươi hay không.”


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK