Điều kiện chữa trị ở cổ đại rất kém, vết thương rất dễ bị nhiễm trùng, lại không có mấy thuốc kháng sinh như Penicilin hay là thuốc kháng viêm, đại phu lại càng không biết làm sạch khâu vết thương, bình thường đều chữa trị bằng cách châm cứu và uống thuốc thì sao có thể chữa khỏi được chứ.
Đừng coi thường vết thương nho nhỏ như: trúng tên, ở thời xưa đã cướp đi rất nhiều mạng của các tướng sĩ.
Đến cả Hán cao tổ Lưu Bang, Tống thái tông Triệu Quang Nghĩa ở thời xưa đều chết vì trúng tên, nói chỉ là người bình thường.
Trong hệ thống điều trị của nàng có các loại thuốc, còn có túi máu và các loại dao.
phẫu thuật, nếu như nàng ra mặt thì Mạch Lan có khi còn có khả năng cứu.
Nhưng vừa nghĩ đến Mạch Lan là đệ đệ của Mạch Liên thì nàng lại không muốn cứu hẳn ta nữa.
Nàng vẫn chưa quên khi nàng bị đánh, Mạch Liên đứng bên cạnh giám sát.
Nhưng cứ nghĩ đến đây là một mạng người thì trong lòng của nàng lại ẩn ẩn cảm giác đau đớn Nàng là bá.
mệnh cứu ngư: trời sinh là đã ¡, từ trước đến bao giờ thấy chết mà không cứu cả. Vừa thấy người bị bệnh thì nàng lại muốn chữa khỏi cho.
người ta, nếu không thì lương tâm của nàng sẽ không yên ổn.
Nghĩ đến đây, nàng nói với Thu Nhi: “Thu Nhi, em đỡ ta dậy, ta muốn đi xem Mạch Lan một chút”
“Nương nương, vương gia hạ lệnh cấm túc.
với người, không cho phép người ra khỏi Phi Nguyệt Các, nếu như người đi thì ngài ấy sẽ rất tức giận” Thu Nhi hơi lo lắng nói.
Nếu như ra ngoài không chạm mặt với vương gia thì tốt, nhưng nếu chạm mặt thì phải làm sao?
Vân Nhược Linh híp mắt lại: “Không sao, em cứ đỡ ta đi qua đó đi, ta tự có cách”
“Được rồi, trước đây Mạch Lan cũng rất lương thiện, là một trong số ít người không ức hiếp nương nương, chúng ta đi tiễn ngài ấy một đoạn cũng là điều nên làm” Thu Nhi nói xong thì đỡ Vân Nhược Linh xuống giường.
Ngoài Thanh Trúc Viên, lúc này có rất nhiều gia nô và thị vệ đến.
Mạch Liên dẫn một đám thị vệ đứng ở đó, lòng như lửa đốt đợi kết quả của đại phu.
Trong phòng của Mạch Lan, Vương thái y ở trong cung đang bắt mạch cho Mạch Lan, Vương thái y một bên bắt mạch một bên lắc đầu thở dài.
Cuối cùng ông ta chắp tay sau lưng, bất lực đi ra.
“Thái y, đệ đệ của ta thế nào rồi, hắn còn cứu được không?” Mạch Liên sốt sắng đi đến.
Vương thái y thở một hơi thật mạnh nói “Uống thuốc và châm cứu đều không có hiệu quả, uống thuốc và châm cứu đều không có.
hiệu quả, htamlinh247, lão phu đã tận lực rồi, đầu mũi tên trong người hẳn không nhổ ra được, cho dù là hoa đà tái thế thì cũng không cứu nổi.
Lão phu thấy, hắn không chống nối qua tối ngày hôm nay, các người đều đi thăm hẳn đi rồi chuẩn bị hậu sự cho hắn đi”
“Thái y, ta chỉ có một đệ đệ mà thôi, từ nhỏ chúng ta đã không cha không mẹ, sống nương tựa vào nhau, ta cầu xin ngài hãy cứu hắn đi, chỉ cần ngài có thể cứu được hắn thì ngài bảo ta làm gì cũng được” Hốc mắt Mạch Liên đỏ ửng, đau giống như bị dao đâm đến tim đến ruột.
“Không có tác dụng đâu, nhiều đại phu đến xem như thế đều không có tác dụng. Các người đừng có cứng đầu nữa, được rồi, ta hồi cung đây”
“Thái y, ngài thật sự không xem đệ đệ ta lại một lần nữa sao?” Mạch Liên bước lên trước một bước, nảm lấy xiêm y của Vương thái y, tất cả hy vọng của hẳn ta đều đặt lên trên người thái y. Một khi thái y đi chính là đại biểu Mạch Lan thật sự không cứu nổi nữa rồi.
Hắn ta sợ hãi phải mất đi Mạch Lan, sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy, vỡ nát.
Vương thái y mất kiên nhẫn gạt tay của Mạch Liên ra: “Mạch thị vệ, xin tự trọng, đừng có gây phiền phức cho lão phu”
“Vương thái y, ta biết ngài là danh y trong cung, ngài cũng là nể mặt vương gia cho nên mới đến chữa bệnh cho Mạch Lan. Ta không tin Mạch Lan sẽ chết, ngài có thể xem lại một lần nữa không? Nói không chừng còn có thể cứu” Mạch Liên nói đến đây đột nhiên quỳ mạnh xuống trước mặt Vương thái y.
Hắn ta quỳ thẳng tắp, bóng lưng lạnh lẽo, khuôn mặt căng chặt lại, đôi mắt đỏ rực tràn đầy đau lòng và khổ sở. Nước mắt nam nhi không dễ rơi chỉ bởi vì chưa đụng đến chỗ đau lòng, đầu gối nam nhỉ như vàng chỉ quỳ trước trời đất và cha mẹ, vì Mạch Lan, cái gì hắn ta cũng chịu làm.
Đừng coi thường vết thương nho nhỏ như: trúng tên, ở thời xưa đã cướp đi rất nhiều mạng của các tướng sĩ.
Đến cả Hán cao tổ Lưu Bang, Tống thái tông Triệu Quang Nghĩa ở thời xưa đều chết vì trúng tên, nói chỉ là người bình thường.
Trong hệ thống điều trị của nàng có các loại thuốc, còn có túi máu và các loại dao.
phẫu thuật, nếu như nàng ra mặt thì Mạch Lan có khi còn có khả năng cứu.
Nhưng vừa nghĩ đến Mạch Lan là đệ đệ của Mạch Liên thì nàng lại không muốn cứu hẳn ta nữa.
Nàng vẫn chưa quên khi nàng bị đánh, Mạch Liên đứng bên cạnh giám sát.
Nhưng cứ nghĩ đến đây là một mạng người thì trong lòng của nàng lại ẩn ẩn cảm giác đau đớn Nàng là bá.
mệnh cứu ngư: trời sinh là đã ¡, từ trước đến bao giờ thấy chết mà không cứu cả. Vừa thấy người bị bệnh thì nàng lại muốn chữa khỏi cho.
người ta, nếu không thì lương tâm của nàng sẽ không yên ổn.
Nghĩ đến đây, nàng nói với Thu Nhi: “Thu Nhi, em đỡ ta dậy, ta muốn đi xem Mạch Lan một chút”
“Nương nương, vương gia hạ lệnh cấm túc.
với người, không cho phép người ra khỏi Phi Nguyệt Các, nếu như người đi thì ngài ấy sẽ rất tức giận” Thu Nhi hơi lo lắng nói.
Nếu như ra ngoài không chạm mặt với vương gia thì tốt, nhưng nếu chạm mặt thì phải làm sao?
Vân Nhược Linh híp mắt lại: “Không sao, em cứ đỡ ta đi qua đó đi, ta tự có cách”
“Được rồi, trước đây Mạch Lan cũng rất lương thiện, là một trong số ít người không ức hiếp nương nương, chúng ta đi tiễn ngài ấy một đoạn cũng là điều nên làm” Thu Nhi nói xong thì đỡ Vân Nhược Linh xuống giường.
Ngoài Thanh Trúc Viên, lúc này có rất nhiều gia nô và thị vệ đến.
Mạch Liên dẫn một đám thị vệ đứng ở đó, lòng như lửa đốt đợi kết quả của đại phu.
Trong phòng của Mạch Lan, Vương thái y ở trong cung đang bắt mạch cho Mạch Lan, Vương thái y một bên bắt mạch một bên lắc đầu thở dài.
Cuối cùng ông ta chắp tay sau lưng, bất lực đi ra.
“Thái y, đệ đệ của ta thế nào rồi, hắn còn cứu được không?” Mạch Liên sốt sắng đi đến.
Vương thái y thở một hơi thật mạnh nói “Uống thuốc và châm cứu đều không có hiệu quả, uống thuốc và châm cứu đều không có.
hiệu quả, htamlinh247, lão phu đã tận lực rồi, đầu mũi tên trong người hẳn không nhổ ra được, cho dù là hoa đà tái thế thì cũng không cứu nổi.
Lão phu thấy, hắn không chống nối qua tối ngày hôm nay, các người đều đi thăm hẳn đi rồi chuẩn bị hậu sự cho hắn đi”
“Thái y, ta chỉ có một đệ đệ mà thôi, từ nhỏ chúng ta đã không cha không mẹ, sống nương tựa vào nhau, ta cầu xin ngài hãy cứu hắn đi, chỉ cần ngài có thể cứu được hắn thì ngài bảo ta làm gì cũng được” Hốc mắt Mạch Liên đỏ ửng, đau giống như bị dao đâm đến tim đến ruột.
“Không có tác dụng đâu, nhiều đại phu đến xem như thế đều không có tác dụng. Các người đừng có cứng đầu nữa, được rồi, ta hồi cung đây”
“Thái y, ngài thật sự không xem đệ đệ ta lại một lần nữa sao?” Mạch Liên bước lên trước một bước, nảm lấy xiêm y của Vương thái y, tất cả hy vọng của hẳn ta đều đặt lên trên người thái y. Một khi thái y đi chính là đại biểu Mạch Lan thật sự không cứu nổi nữa rồi.
Hắn ta sợ hãi phải mất đi Mạch Lan, sợ hãi đến nỗi cả người run rẩy, vỡ nát.
Vương thái y mất kiên nhẫn gạt tay của Mạch Liên ra: “Mạch thị vệ, xin tự trọng, đừng có gây phiền phức cho lão phu”
“Vương thái y, ta biết ngài là danh y trong cung, ngài cũng là nể mặt vương gia cho nên mới đến chữa bệnh cho Mạch Lan. Ta không tin Mạch Lan sẽ chết, ngài có thể xem lại một lần nữa không? Nói không chừng còn có thể cứu” Mạch Liên nói đến đây đột nhiên quỳ mạnh xuống trước mặt Vương thái y.
Hắn ta quỳ thẳng tắp, bóng lưng lạnh lẽo, khuôn mặt căng chặt lại, đôi mắt đỏ rực tràn đầy đau lòng và khổ sở. Nước mắt nam nhi không dễ rơi chỉ bởi vì chưa đụng đến chỗ đau lòng, đầu gối nam nhỉ như vàng chỉ quỳ trước trời đất và cha mẹ, vì Mạch Lan, cái gì hắn ta cũng chịu làm.