Nàng lạnh lùng nói: “Người tưởng ta muốn cứu người sao? Nếu người đã bảo vệ bọn họ như vậy thì cứ coi như ta chưa nói gì, Thu Nhi chúng ta đi thôi.”
Vân Nhược Linh nói xong liền quay người định rời đi.
"Chờ đã!" Trưởng công chúa vội gọi nàng lại, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn: “Sao hai ngươi lại xuất hiện ở đây? Rốt cuộc là có chuyện gì? Có thể nói cho bổn cung biết được không?”
Thu Nhi không muốn chủ tử và Trưởng công chúa nảy sinh mâu thuẫn, nên vội vàng nói: “Vừa nãy ở trên yến tiệc nô tỳ và nương nương không nhìn thấy Trưởng công chúa, hỏi người khác thì họ nói người đã uống say rồi được Nguyệt phu nhân dìu đến sương phòng nghỉ ngơi rồi.
Nương nương cảm thấy kỳ lạ, bình thường tửu lượng của Trưởng công chúa không tệ, sao mới uống mấy ly mà đã say rồi chứ, nương nương lo lắng cho Công chúa nên đã ra ngoài tìm kiếm cùng nô tỳ.
Nhưng mà chúng ta tìm rất lâu vẫn không tìm thấy Công chúa.”
“Sau đó, chúng ta nghe thấy tiếng la hét ngay trước cửa sương phòng bên kia, nô tỳ và nương nương đã vội vàng chạy qua đó, chúng ta cố gắng đẩy cửa thì phát hiện cửa bị chốt khóa lại, không thể mở ra được.
Trong tình thế vội vàng, chúng ta đã đi xem có cửa sổ nào không.
Sau đó nương nương tìm thấy cửa sổ, mà cánh cửa sổ đó lại không hề đóng kín, nên nương nương đã mở cửa sổ, còn nô tỳ thì đỡ nương nương vào trong đó, sau đó thì như Công chúa nhìn thấy đấy.”
Trưởng công chúa ngây ra, hóa ra là như vậy.
Nếu không phải hai người Vân Nhược Linh đến đúng lúc thì sự trong sạch của nàng ta đã bị hủy từ lâu rồi.
Thấy Trưởng công chúa vẫn hơi mơ hồ, Vân Nhược Linh nói: “Ta nghi ngờ đây là một âm mưu nhằm vào người, kể cả yến tiệc này cũng được tổ chức để tính kế người.
Đây chính là một cái bẫy để hủy đi sự trong sạch của Công chúa, như vậy kẻ thù sẽ lợi dụng chuyện này để đả kích Ly Vương, mà Ly Vương cũng sẽ không thiếu một cánh tay như người.”
"Đây là một cái bẫy sao? Tổ chức yến tiệc này để tính kế bổn cung sao?” Trưởng công chúa lập tức cảm thấy trong lòng lạnh lẽo.
Nàng ta không dám tin nhìn Giang Khả Tâm.
Giang Khả Tâm gật đầu: "Nếu không thì sao Ngụy Quốc phu nhân lại tổ chức yến tiệc vào dịp gần cuối năm chứ? Cuối năm nhà nhà đều bận rộn, lấy đâu ra thời gian để làm chuyện này chứ? Có thể là bà ta nhân lúc người ở ngoài cung nên bày ra yến tiệc này, nếu đợi người về cung thì hết cơ hội rồi.
Ngụy Quốc phu nhân không thân với người, vậy tại sao lại niềm nở với người như vậy? Lẽ nào vì người là Trưởng công chúa sao? Còn nữa, vừa nãy người uống mấy ly mà đã say nhanh như vậy?”
“Ba ly, bình thường bổn cung uống mười ly cũng chưa say.” Trưởng công chúa nói.
Nói xong, khắp người nàng ta bắt đầu run rẩy, đôi mắt cũng lóe lên tia sáng lạnh lẽo, sắc bén.
Được lắm, nếu như Ngụy Quốc phu nhân muốn hại nàng ta thì nàng ta nhất định sẽ không để yên cho bà ta.
“Trong rượu chắc chắn đã bị cho thứ gì đó vào, nhưng có lẽ bây giờ ly rượu đã bị hủy rồi.
Nếu đây là một vở kịch thì chút nữa sẽ có người tới bắt gian, người có tin không?” Vân Nhược Linh nói.
Trên mặt Trưởng công chúa lộ ra vẻ sợ hãi: "Vậy chúng ta nên làm gì đây?"
“Người cứ đợi ở đây đi, để ta gọi Thu Nhi đến với người, ta đi ra ngoài xem tình hình rồi nói sau.” Vân Nhược Linh nói.
Nàng nói xong thì lẳng lặng đi ra ngoài.
Sau khi nàng bước ra ngoài liền nhìn vào toàn bộ hậu viện.
Chỗ mà bọn họ đang ở cách sương phòng của Giang Hằng một đoạn, nàng lặng lẽ nhìn sương phòng đó, lại muốn quan sát động tĩnh của Giang Hằng xem hắn ta đã tỉnh lại chưa.
Muốn đến chỗ của Giang Hằng, bắt buộc phải đi qua một khu rừng trúc.
Sau đó, lúc nàng đi đến gần khu rừng trúc thì bất ngờ thấy Nam Cung Nguyệt và Đàm Nhi đang lén lút đi ra từ một con đường nhỏ.
Nàng nhanh chóng trốn vào chỗ tối, quan sát xem bọn họ muốn làm gì.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK