Không có nhiều người có mặt ở đây, Sở Diệp Hàn phát hiện hắn không thể tập trung sự chú ý được.
Thân thể hắn bắt đầu nóng lên, bỗng nhiên, ánh mắt như chim ưng của hắn nhìn về phía Vân Nhược Linh, lộ ra ham muốn nồng đậm giống như muốn ăn sống nuốt tươi Vân Nhược Linh vậy.
Vân Nhược Linh cảm thấy sợ hãi trong lòng: “Sao ngươi lại dùng ánh mắt này để nhìn ta, ngươi muốn làm cái gì?”
Hắn cho người lui xuống, chẳng lẽ là muốn làm gì với nàng sao?
“Ngươi đoán đúng rồi, Bổn vương bị người ta bỏ thuốc, ngươi đến rất đúng lúc.
” Giọng nói Sở Diệp Hàn trầm thấp lại hơi khàn, lộ ra sự quyến rũ.
Nhất thời, bàn tay đang cầm kiếm của Vân Nhược Linh run rẩy: “Ai dám bỏ thuốc ngươi chứ? Ngươi không có thuốc giải sao?”
Sở Diệp Hàn nhìn bát canh hạt sen mộc nhĩ rơi vãi trên mặt đất, ánh mắt như dã thú nhìn về phía Vân Nhược Linh: “Ngươi chính là thuốc giải của Bổn vương.
”
Vừa nói xong thì hắn đã dùng ngón tay lạnh lùng bắn một phát khiến thanh kiếm trong tay Vân Nhược Linh rơi xuống.
Rất nhanh sau đó hắn đã đến bên người Vân Nhược Linh, bế nàng đên trên giường lớn được chạm khắc hình cây lê hoa vàng.
Một tiếng “A!” vang lên, Vân Nhược Linh ngã mạnh xuống giường, nàng phát ra một tiếng kêu đầy đau đớn.
Nàng còn chưa kịp phản ứng lại, nam nhân giống một sói cô độc đã mười ngày không được ăn lại đột nhiên bắt được con mồi, hắn đè lên người nàng.
“Sở Diệp Hàn, ngươi muốn làm cái gì? Không phải là ngươi bị Nam Cung Nguyệt bỏ thuốc rồi chứ? Nếu như thuốc này do nàng bỏ thì ngươi bảo nàng giải cho ngươi, ngươi không được động đến ta.
” Cuối cùng Vân Nhược Linh cũng ý thức được trước đó đã xảy ra chuyện gì.
Thảo nào trên đất có bát canh đã bị đập vỡ, vừa nãy khi nàng tiến vào, còn nhìn thấy Sở Diệp Hàn đang ôm Nam Cung Nguyệt.
Hóa ra là Sở Diệp Hàn bị Nam Cung Nguyệt bỏ thuốc.
Vốn dĩ bọn họ đang muốn làm chuyện tốt, chỉ là bị nàng phá hoại thôi.
Vừa nghĩ đến chuyện Diệp Sở Hàn muốn làm chuyện tốt với Nam Cung Nguyệt, nàng chán ghét trừng mắt nhìn hắn: “Tránh ra, cái đồ nam nhân bẩn thỉu! Nếu như ngươi đã chạm vào Nam Cung Nguyệt, thì đừng nghĩ đến việc đụng vào ta.
”
Đôi mắt Sở Diệp Hàn đỏ ngầu, hắn lạnh giọng nói: “Bổn vương chưa đụng vào nàng ta, ngươi đến đúng lúc như vậy, không phải là đang ghen với nàng ta sao? Hiện tại Bổn vương cho ngươi cơ hội, còn nữa, có phải Bổn vương chưa đụng vào nàng ta thì có thể đụng vào ngươi đúng không?”
“Không được! Cho dù ngươi chưa từng đụng vào nàng ta thì ngươi và nàng ta cũng đã xảy ra tiếp xúc thân thể.
Ngươi từng ôm nàng ta, hôn nàng ta, nam nhân của Vân Nhược Linh ta cả đời chỉ có thể đụng vào một mình ta, yêu một mình ta, không thể tam thê tứ thiếp, không thể được hai lòng.
Cả đời chỉ được cưới một mình ta, ngươi hoàn toàn không đủ tư cách!” Vân Nhược Linh phẫn nộ nói.
Sở Diệp Hàn không ngờ rằng Vân Nhược Linh thế mà lại có luận điệu kì lạ như vậy.
Nam nhân tam thê tứ thiếp không phải rất bình thường sao?
Quả nhiên đã ghen tị.
Nhưng mà, trong lòng hắn lại có chút vui mừng là thế nào?
Nàng ghen tị như thế, có phải là bởi vì nàng thích hắn, vậy nên mới ghen tuông.
“Bổn vương là trượng phu của ngươi, tuy rằng Bổn vương đã cưới Trắc phi, nhưng cả đời này Bổn vương lại chỉ từng đụng vào một mình ngươi, Bổn vương còn không đủ tư cách động vào ngươi sao?” Sở Diệp Hàn nghiến răng nghiến lợi nói.
Vân Nhược Linh không ngờ đến hắn thế mà chỉ từng đụng vào nàng.
Nàng còn tưởng rằng nam nhân tuấn mỹ như hắn, có địa vị thân phận, đã từng có rất nhiều nữ nhân từ lâu rồi.
Không ngờ rằng, lần đầu tiên của hắn vậy mà lại là với thân thể này của nàng.
Nàng không tin cho lắm.
Nam nhân đẹp trai như hắn, bên người đã vây quanh không ít oanh oanh yến yến từ sớm rồi, sao hắn có thể nhẫn nhịn không đụng vào bọn họ.
Nàng lạnh nhạt nói: “Ai biết được ngươi đang nói thật hay đang nói dối? Lúc trước ngươi còn có một người Tô Thường Tiếu cơ mà, nói không chừng lần đầu tiên của ngươi là với Tô Thường Tiếu từ lâu rồi.
”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK