Lâm Lang sửng sốt, nàng là một tài nữ tài ba!
Nàng ta vốn không phải tài nữ, là Vân Nhược Linh cố ý tâng bốc để giết nàng ta.
Những tài tử thấy thế, cũng trêu chọc nói: "Đúng vậy, Lâm Lang phu nhân, ngươi vẫn luôn hoài nghi tài học của Ly Vương phi, hẳn là tài học của ngươi cũng rất lợi hại, nếu không, ngươi cũng làm cho mọi người nghe mấy bài thơ đi?”
Lâm Lang bị mọi người chế nhạo, sắc mặt bỗng trở nên trắng bệnh, nàng ta có chút khẩn trương, liền nói: "Ta, ta vốn không biết chữ, làm sao có thể làm thơ, mọi người cũng đừng làm khó ta.”
"Thì ra là một người mù chữ ngay cả một chữ đại cũng không biết sao? Bảo nàng ta đến kiểm tra Ly Vương phi, thật sự là vũ nhục Ly Vương phi.”
"Nàng ta vẫn luôn làm khó Ly Vương phi, ta còn tưởng rằng nàng ta lợi hại đến mức nào, thì ra chỉ là một cái túi rơm không biết gì."
"Là túi rơm mà còn dám đứng đây kiêu ngạo, đây là tiểu thiếp của phủ nào, quan lão gia nhà đó không quản tốt, còn thả nàng ta ra sủa loạn hay sao."
Ở đây có rất nhiều người xuất thân từ gia thế thanh liêm, lại có tài học thực sự của một tài tử chân chính.
Bọn họ đều được đại thiếu gia Tử Vân Vũ của viện trưởng Ứng Thiên thư viện mời tới, bình thường khi tổ chức loại yến hội như thế này đều sẽ mời rất nhiều tài tử giai nhân đến tham gia, để nâng cao chất lượng yến hội, đồng thời gia tăng thêm phần tài hoa, vui vẻ của yến hội.
Những tài tử này đều là những người đang học hành thi cử, đều có tấm lòng liêm khiết, chính trực, đại đa số đều có phẩm hạnh cao thượng, thích thẳng thắn khuyên can, tính tình thẳng thắn, không bao giờ vì năm đấu gạo mà khom lưng.
Những tài tử này mắng người cũng không hề dùng một lời chửi thề, nhưng lại mắng rất tàn nhẫn.
Lâm Lang chọc giận đến các tài tử như vậy, cũng coi như nàng ta xui xẻo.
Nàng ta bị mọi người châm chọc, đột nhiên cảm thấy không có mặt mũi nào để nói tiếp.
Nàng ta vội vàng ngồi trở về chỗ cũ, cúi đầu, đỏ mặt, hận không thể tìm được một lỗ để chui vào.
Nàng ta vốn nghe lời Nam Cung Nguyệt, muốn Vân Nhược Linh bị bẽ mặt, kết quả ngược lại làm cho mình bị bẽ mặt.
Đúng là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Lúc này, Tử Vân Vũ nhìn Vân Nhược Linh với vẻ mặt ngưỡng mộ, nói: "Ly Vương phi, bài thơ cuối cùng của ngươi có phải là Vịnh Tuyết hay không? Một mảnh hai mảnh ba bốn mảnh, năm sáu bảy tám (hài hòa) chín mươi mảnh, ngàn mảnh vạn mảnh, bay vào hoa mai cũng không còn.
Bài thơ này thật sự rất tuyệt vời, bên trong không chỉ chứa đựng một đến mười con số, còn có ngàn, vạn cùng vô số, còn bổ sung cho hoa mai này, làm cho người ta vừa nghe liền nghĩ ngay đến những mảnh tuyết trắng này, ngươi thật sự lợi hại, tại hạ bội phục.”
Các tài tử khác cũng dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Vân Nhược Linh.
Mọi người đều bị nàng làm cho kinh ngạc, đều cảm thấy nàng là tài nữ.
Lần này, chắc chắn sẽ không ai hoài nghi về tài học của nàng.
Vân Nhược Linh nhìn Tử Vân Vũ khách khí cười: "Ta chỉ làm đại mà thôi, tiểu công tử có thể ngay lập tức lý giải ý tứ của bài thơ này, ngươi cũng rất lợi hại.”
"Không, so với Ly Vương phi, chúng ta chỉ là một hạt cát ở ngoài biển mà thôi.
Ly Vương phi mới tài trí hơn người, học rộng hiểu nhiều, làm thơ vô cùng tuyệt vời, ta thật sự là bội phục." Tử Vân Vũ đứng lên, đặt tay lên ngực, cúi chào Vân Nhược Linh, tỏ lòng thán phục nàng.
Những người khác cũng nói: "Một nữ nhân, tài học còn đáng kinh ngạc hơn so với nam nhân, thật sự là lợi hại, ai nói nữ nhân không bằng nam nhân, từ nay về sau ta đã có một người để ngưỡng mộ, người đó chính là tài nữ Ly Vương phi.”
"Các ngươi không biết sao? Ly Vương phi không chỉ là tài nữ, mà còn là nữ thần y, mẫu thân ta nói cho ta biết, nàng ấy không chỉ chữa khỏi tay bị đứt của một phó tướng, còn chữa khỏi bệnh lao phổi của đương kim thái hậu, y thuật của nàng ấy rất cao siêu.”
"Cái gì?" Nàng ấy còn là một nữ thần y sao? Chuyện gì đang xảy ra vậy, ngươi nói cho chúng ta biết đi.”
"Được, ta sẽ giải thích cặn kẽ cho các ngươi, những chuyện này đều rất bí ẩn, người bình thường cũng không biết.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK