“Chỉ, chỉ là ta thấy miếng băng gạc trên lưng vương gia đã bẩn, với lại, ta đã hỏi Trương thái y, ông ta cũng nói có thể làm được, hơn nữa, thuốc là do ông ta thay.
” Ý của Nam Cung Nguyệt là, thuốc là do Trương thái y thay nên không liên quan gì đến nàng ta cả.
“Muội biết cách rũ bỏ trách nhiệm đấy, Trương thái y, vết thương của vương gia vẫn chưa ổn định, sao ông có thể đoán được thời gian thay thuốc chứ?” Vân Nhược Linh cúi người xuống, vừa kiểm tra vết thương trên người Sở Diệp Hàn, vừa nói với Trương thái y.
Trương thái y đã bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, khuôn mặt run rẩy, cả người ông ta run lên nói, “Thần nghĩ đã một ngày một đêm rồi, cũng đã đến thời gian thay thuốc, nên thần đã đồng ý với lời đề nghị của Nguyệt Trắc phi.
”
Vậy có nghĩa là Nam Cung Nguyệt đã đề nghị muốn ông ta thay băng gạc cho Sở Diệp Hàn, còn lại không liên quan gì đến ông ta.
Vân Nhược Linh bất lực nhếch nhếch khóe môi, hai người này biết cách đùn đẩy trách nhiệm thật.
"Để ta xem vết thương của vương gia trước đã.
" Vân Nhược Linh bước lên trước, Trương thái y tự biết y thuật của ông ta không bằng nàng, nên nhanh chóng lùi lại mấy bước.
Khi Vân Nhược Linh vén băng gạc trên lưng Sở Diệp Hàn, nhìn thấy máu đang chảy ở chỗ vết thương của hắn, nàng bất ngờ hỏi Trương thái y: “Vừa nãy lúc ông băng bó cho vương gia, băng rất nhẹ phải không?”
“Đúng vậy, thần sợ băng chặt sẽ siết chặt Vương gia khiến cho kinh mạch của vương gia không thông, nên đã băng nhẹ ạ.
”
Lúc này Vân Nhược Linh đã biết nguyên nhân là do đâu rồi.
Nàng vội vàng lấy băng gạc đè chặt lên vết thương của Sở Diệp Hàn, muốn tiến hành phương pháp cầm máu cho hắn.
Nam Cung Nguyệt nhìn thấy, bị dọa đến sợ hãi nhẹ nhàng nói, “Tỷ tỷ, tỷ ra tay mạnh như vậy, có làm vương gia bị thương không?”
Vân Nhược Linh không vui vẻ liếc nhìn Nam Cung Nguyệt một cái, “Muội là đại phu hay ta là đại phu, vậy muội làm đi?”
“! Nam Cung Nguyệt nhất thời nghẹn họng không nói được gì.
Sau khi Vân Nhược Linh dùng phương pháp cầm máu cho Sở Diệp Hàn thì máu của hắn mới ngưng chảy.
Nàng nhanh chóng đổ cồn đỏ lên vết thương, rồi băng bó vết thương cho hắn.
Nàng nhanh chóng băng bó xong vết thương cho Sở Diệp Hàn, trên lưng Sở Diệp Hàn tạm thời đã không còn chảy máu nữa, chứng tỏ đã cầm máu được rồi.
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Mặc dù trong lòng trưởng công chúa rất ghét Vân Nhược Linh, nhưng thời điểm này không thể không phục nàng.
Chỉ có Vân Nhược Linh mới có thể áp chế được việc này thôi.
Lúc này, bỗng nhiên trưởng công chúa hỏi: “Sao ngươi không cho Diệp Hàn dùng thuốc mỡ Băng Hàn Ngọc Lộ mà Hiền Vương đưa đến, bọn họ đều nói thuốc đó rất kỳ diệu, sau khi bôi lên vết thương sẽ rất mau khỏi.
”
“Thuốc mỡ đó phải đợi đến lúc vết thương không còn chảy máu nữa thì mới dùng được, lúc đó mới có tác dụng, bây giờ chưa phải lúc đâu.
” Vân Nhược Linh trả lời.
Nàng chỉ là trả lời cho có với trưởng công chúa, có tác dụng hay không là do nàng.
Trương thái ý nhìn thấy máu của vương gia đã ngưng chảy, gương mặt ông ta nhất thời bái phục nhìn Vân Nhược Linh, đồng thời lau mồ hôi trên trán, khuôn mặt ngưỡng mộ hỏi: “Không biết vương phi đã dùng cách nào để cầm máu cho vương gia vậy ạ?”
“Phương pháp chính là ấn mạnh vào phần chảy máu, để đạt được mục đích cầm máu.
Ngoài ra, vết thương của vương gia vẫn chưa kết vảy, chưa đến lúc thay thuốc, với lại ông băng bó cho vương gia quá nhẹ, nên mới bị chảy máu, khi băng bó phải băng cho phù hợp, không nhẹ cũng không mạnh.
” Vân Nhược Linh nói đến đây, nhìn Nam Cung Nguyệt nói: "Sau này không được sự đồng ý của ta, nghiêm cấm bất kỳ ai tự ý thay thuốc cho vương gia, nếu có vấn đề gì, người thay thuốc sẽ phải chịu trách nhiệm đó.
” Trương thái y khẩn trương nói, “Đúng vậy, nương nương, thần biết rồi ạ.
”
Nói xong, ông ta lấy tay áo lau mồ hôi trên mặt.
Vừa nãy quả thật rất khiếp sợ, hoàng thượng muốn bọn họ chữa cho vương gia, kết quả ông ta lại khiến vương gia chảy máu nhiều hơn.
.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK