Mục lục
Sủng Phi Ngạo Mạn Cửa Vương Gia - Ly Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Tại sao nàng ta cứ phải nhớ nhung mặt tốt của hắn một cách đau khổ như vậy chứ, chỉ cần chôn sâu hắn tận đáy lòng rồi để bản thân nhớ về hắn trong mỗi giấc mơ lúc nửa đêm là được rồi.

Hôm nay, nàng ta chê bai hắn đến tột cùng, vạch rõ giới hạn, xoá sạch quan hệ với hắn mới là cách tốt nhất.

Nghĩ đến đây, nàng ta chảy nước mắt rồi
cầm lấy ly rượu của mình trên bàn uống cạn.


Sau khi rượu vào trong miệng, cay tới nỗi cổ họng nàng ta như bị thiêu đốt, khiến nàng ta bị sặc mà họ dữ dội.

Tấn Vương thấy vậy liền vội vàng đi tới vỗ
lưng cho Tô Thường Tiểu, hắn ta nhìn nàng ta một cách lạnh lùng: “Thường Tiếu, có phải bổn Vương đã hỏi trúng tim đen của nàng rồi đúng không, đến bây giờ nàng vẫn còn yêu hắn sao?”
Mặt Tô Thường Tiếu tái mét, nàng ta sợ sệt nhìn Tấn Vương rồi đáp: “Sao ta lại bị dọa chứ, Vương gia biết rõ ta và hắn trong sạch mà, ta tin rằng Vương gia sẽ không bao giờ tin những lời bàn tán bên ngoài kia, nếu ta yêu hắn thì lúc đầu đã không gả cho ngài rồi.

Từ trước tới nay, ta chưa bao giờ yêu hắn thật lòng, đó chẳng qua chỉ là tình bằng hữu thời còn niên thiếu chưa hiểu chuyện mà thôi, xin Vương gia đừng nghĩ ngợi nhiều.

Tấn Vương lại uống thêm một ly rượu, hắn ta siết chặt ly rượu trong tay: “Đương nhiên là ta tin nàng rồi, nếu không ta đã không cưới nàng.

Ta muốn để cho Sở Diệp Hàn biết rằng nữ nhân của hắn là của ta, tất cả mọi thứ của hắn cuối cùng cũng sẽ là của ta hết, nếu muốn đấu với ta thì hắn chỉ có đường chết mà thôi.


Nhìn thấy vẻ mặt nham hiểm của Tấn Vương, đáy lòng Tô Thường Tiểu run lên vì sợ hãi, nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ này của hắn ta.


Trước mặt mọi người, hắn ta luôn bày ra vẻ hiền lành hiếu thảo, thế nhưng sau lưng họ, hắn ta lại trưng ra bộ mặt khác khiến người ta phải sợ hãi.

Nàng ta run rẩy siết chặt ly rượu trong tay, cũng không biết lúc đầu nàng ta lựa chọn từ bỏ Sở Diệp Hàn để đến với Tấn Vương là đúng hay sai.

Nàng ta nhướng mắt nhìn Tấn Vương với ánh mắt thâm tình rồi dịu dàng nói: “Vương gia, hôm nay ngài đã thắng rồi, Ly Vương chết đi, ngài sẽ giành được binh phù của hắn, như vậy vị trí thái tử đã nằm trong lòng bàn tay, ta chúc mừng ngài trước, xin kính ngài một ly.

“Được, Thường Tiếu, nếu Sở Diệp Hàn chết rồi, bổn Vương muốn nghiền hắn thành tro, khiến hắn tan thành mây khói, vĩnh viễn không thể trở mình, nàng thấy như thế nào?” Tấn Vương hỏi với vẻ dò xét,
Tô Thường Tiểu kinh ngạc trong lòng, nhưng trên mặt lại bình tĩnh như không có chuyện gì, nàng ta nói: “Như vậy thì có lời cho hắn quá, đáng lẽ ra ngài phải nhét một nắm trấu vào miệng hắn để sau khi hắn chết đi xuống địa ngục cũng không thể tố cáo với Diêm Vương, khiến hắn không bao giờ trả thù được.


Tấn Vương đột nhiên nhướng mày: “Thường Tiểu, ngay cả nàng cũng cho rằng bổn Vương sai người ám sát hắn ư?”
Tô Thường Tiểu ngây người ra: “Chẳng lẽ không phải sao?”
Người trong cung đều đồn rằng Tấn Vương phái người ám sát Sở Diệp Hàn, ngay cả Vân Nhược Linh cũng nói như thế, chẳng lẽ không phải ư?
Tấn Vương lắc đầu tỏ vẻ khó hiểu: “Thật sự không phải do bổn Vương phái người đi, bổn Vương cũng đã chuẩn bị người rồi nhưng đám người đó vẫn không tìm được cơ hội nên vẫn chờ đợi chưa hành động.

Còn nhóm người này không biết do kẻ nào phải tới, bọn chúng lại dám dùng danh nghĩa của bổn Vương để ám sát Sở Diệp Hàn, khiến bổn Vương phải chịu nỗi oan ức này, vẫn may là phụ hoàng chịu tin bổn Vương.



Nói xong, hắn ta ngẩng đầu uống một ngụm rượu lớn.

Cho dù người đời nghi ngờ hắn ta giết Sở Diệp Hàn thì sao chứ?
Hắn ta chẳng buồn giải thích, cũng không thèm phản bác.

Mà ngược lại hắn ta rất thích những kiểu phỏng đoán này của người khác, điều này cho thấy hắn ta rất lợi hại, rất có năng lực, một cường giả mà biết bao nhiêu người không thể giết được, vậy mà lại chết dưới tay hắn ta, há chẳng phải chứng minh là hắn ta mạnh hơn Sở Diệp Hàn sao?
Hơn nữa, những người này cũng không có chứng cứ thì cũng chẳng làm gì được hẳn ta.

Tô Thường Tiểu nghe vậy thì bực mình chửi: “Tên hung thủ ở phía sau kia cũng thật là, sao có thể đổ hết chuyện lên người Vương gia chứ? Vương gia, ngài nhất định không thể thừa nhận chuyện này, nếu không sẽ gây bất lợi cho việc ngài tranh ngôi thái tử đấy”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK