Nói xong, bỗng nhiên hắn ta vươn tay ra, một tay nắm lấy vạt áo trước ngực Vân Nhược Linh, khi hắn ta vươn tay mang theo một trận kình phong.
Vân Nhược Linh liền biết hắn ta cũng là một người luyện võ.
Nàng vội vã lùi về phía sau, đồng thời lấy dùi cui điện trong bao vải ra, nhanh chóng vặn chốt mở ra, hung hăng đánh vào trước ngực Giang Hằng.
Nhưng dùi cui điện giống như là mất tác dụng vậy, chỉ phát ra âm thanh xì xì nhỏ xíu, cũng không có đánh ngã Giang Hằng.
Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ hết điện rồi?
Vân Nhược Linh sợ đến mức sững sờ, hấp tấp lùi ra sau.
Nếu như hết điện, vậy nàng xui xẻo rồi, nàng làm vậy rất rõ ràng đã chọc giận Giang Hằng, đã khiến hắn ta báo thù càng hung ác.
Giang Hằng thấy đột nhiên trong tay Vân Nhược Linh có thêm một thứ đồ, nàng còn muốn dùng thứ đồ này đối phó hắn ta: “Ngươi dám đánh úp bản thế tử? Không tự lượng sức! Rượu mời ngươi không uống chỉ uống rượu phạt, vậy thì đừng trách bản thế thử không khách khí!”
Giang Hằng nói xong, lộ rõ ánh mắt tàn ác, một tay hắn ta túm lấy Vân Nhược Linh, tay trái của hắn ta hang hãn trói eo nàng lại, hôn lên cái chiếc môi anh đào nhỏ nhắn của nàng một nụ hôn cưỡng ép.
Trong thời khắc nghìn cân treo sợi tóc này, Vân Nhược Linh thử lại chiếc dùi cui điện trong tay một lần nữa.
Nàng ấn mạnh chốt mở, ấn cái dùi cui điện thật mạnh lên mặt Giang Hằng.
Nghe được tiếng xì xì xì của dùi cui điện, Giang Hằng kia lập tức bị điện giật đến thân thể run rẩy, lay động kịch liệt như thân cây.
Vân Nhược Linh lập tức hung hăng nhấc chân lên, một cước đá xuống hạ bàn của hắn ta, nghe được một tiếng bịch, Giang Hằng ngã ngổn ngang trên mặt đất.
“Ly vương phi, ngươi, ngươi đây là vật gì? Đau quá, ta đau quá, cả người khó chịu như bị chuột rút, cứu mạng, cứu mạng.
” Giang Hằng đó một phát ngã xuống đất, cả người run rẩy.
Vân Nhược Linh nhìn dùi cui điện trong tay, phát hiện đèn của nó lại không sáng nữa, xem ra lại hết điện rồi.
Vừa rồi may mà nó cố gắng tích được một chút điện, mới đánh ngã được Giang Hằng này, nàng thật là có vận may, chỉ là tuy vừa rồi dùi cui điện này có điện giống hồi quang phản chiếu, nhưng sức điện không mạnh mà rất yếu.
Nếu không sớm đã giật cho Giang Hằng hôn mê rồi.
Nàng vội vàng cất lại dùi cui về không gian trị liệu, đợi tìm được cơ hội, phải sạc điện cho chiếc dùi cui này.
“Nương nương, hắn ta làm sao rồi? Xảy ra chuyện gì rồi?” Lúc này, Thu Nhi lên nhà xí xong chạy tới.
“Tên súc sinh này vừa mới muốn vũ nhục ta, bị ta đánh ngã rồi, nào, chúng ta cùng nhau dạy dỗ hắn ta, xem sau này hắn ta còn dám khinh bạc cô nương nhà lành không.
” Vân Nhược Linh nói xong, sắn tay áo lên, vung nắm đấm đánh tới đánh tấp Giang Hằng.
Thu Nhi vừa nghe lời của Vương phi lập tức giận đến mặt mày xanh mét, nàng ấy vung mạnh cây chổi ở bên cạnh rồi đánh vào mặt Giang Hằng.
Cái đánh này, đâu đến mức Giang Hằng trực tiếp kêu gào, sắc mặt cực kỳ đau đớn.
“Cái tên khốn kiếp này, lại có thể muốn đụng chạm Ly vương phi, hắn ta là đã ăn phải gan hùm mật báo sao? Nương nương, chúng ta phải đánh chết hắn ta để trút giận cho người.
” Thu Nhi càng nói càng tức giận, trong lúc nói còn đập mạnh vào bụng của Giang Hằng, đạp mạnh mấy phát lên bụng hắn ta, Giang Hằng đau đến phát ra tiếng thét như mổ lợn.
“Ly vương phi, các ngươi mau dừng tay, các ngươi lại dám hành hung phủ Quốc Công, đánh bản thế tử, các ngươi có tin bản thế tử giết các ngươi không?” Giang Hằng đau đớn xen lẫn tức giận mà nói với Vân Nhược Linh.
Vân Nhược Linh lại cười khẩy một tiếng, một chân nàng giẫm lên mặt Giang Hằng, in lên mặt hắn ta một dấu giày lớn, bực tức mà nói: “Không phải ngươi muốn vũ nhục bản vương phi sao? Ngươi cho rằng bản vương phi là người dễ động vào hả? Nếu như ngươi còn dám động đến ta, ta sẽ khiến cho cả ngươi và mẫu thân ngươi mất mạng!”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK