Hành Nguyên đế nhìn thấy hai tay lộ ra bên ngoài của hắn ta đều đã sưng tấy, khắp nơi đều là vết thương.
Thấy được cảnh này, trong lòng Hành Nguyên Đế vô cùng đau xót, cũng tức giận đến run cả người.
Tô Minh và mấy vị đại thần ở bên cạnh cũng xôn xao lên tiếng đồng tình nhìn Tấn vương rồi cùng suy đoán xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
Trong ấn tượng của họ thì Ly Vương luôn là một người vô cùng bình tĩnh, hắn sẽ không đánh người một cách tuỳ tiện được.
Tấn vương nhìn thấy Hành Nguyên đế đến, tranh thủ thời gian khóc lóc với ông ta: “Phụ hoàng mau cứu mạng.
Ly Vương rất đáng hận, hắn lại đánh nhi thần thành thế này, xin phụ hoàng hãy báo thù thay nhi thần!”
Tô Thường Tiếu cũng vội nói theo: “Đúng thế phụ hoàng, vết thương của Vương gia vô cùng nghiêm trọng.
Vết thương sau lưng ở eo còn chưa khỏi, bây giờ lại bị đánh thành thế này, lại còn bị ném vào nước ngâm lâu như vậy.
Trời mùa đông lạnh thế này, tức phụ sợ chàng không chống chọi nổi mất.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy, sao Ly Vương lại vô duyên vô cớ đánh ngươi?” Hành Nguyên đế quát lên.
Dựa vào trực giác ông ta luôn cảm thấy chuyện này có nội tình chứ không hề đơn giản như phu phụ Tấn vương nói.
Bởi vì.
Nguyên nhân chính là Tấn vương vô dụng này, trước đó đã gây ra bao chuyện rắc rối cũng chính là vì tính cách lỗ mãng của hắn ta, dễ xúc động gây chuyện.
Vì thế lần này tuy ông ta thương xót hắn ta, giận Sở Diệp Hàn nhưng ông ta vẫn cảm thấy là do hắn tự gây ra.
Lại còn trước mặt nhiều triều thần như vậy nên ông ta phải hỏi cho rõ ràng.
Tấn vương có lời khó nói chỉ ngước mắt lên nói: “Trước đây Vân Nhược Linh bắt nạt Thường Tiếu, con là phu quân của Thường Tiếu tất nhiên phải bảo vệ nàng.
Thế nên đã hỏi Vân Nhược Linh mấy câu, nào ngờ Sở Diệp Hàn đuổi đến tưởng con làm gì Vân Nhược Linh liền đấm con một cú làm con bay đi.”
Nói đến cuối cùng ngay cả đến Tấn vương cũng cảm thấy mình thật vô dụng, thật hèn nhát.
Chuyện như thế này nói ra thật là mất mặt.
Nhưng trước mặt Hoàng thượng, hắn ta không thể không nói.
Các đại thần bên cạnh nghe mà thấy đầu óc mơ hồ.
Họ cảm thấy, một Chiến thần trước nay luôn thông minh đa trí hơn người, lại còn chín chắn ngạo khí như Ly Vương tuyệt đối không thể nào đánh người một cách vô duyên vô cớ, càng không thể hành xử một cách lô thỗ như vậy được.
Chuyện này rất có thể là do Tấn vương bắt nạt Ly Vương phi quá đáng mới làm cho Sở Diệp Hàn tức giận.
Thấy mọi người không tin tưởng Tấn vương lắm, Tô Thường Tiếu lại nghĩ ra một kế, vừa khóc vừa nói: “Phụ hoàng, không hiểu có chuyện gì mà Ly Vương trước giờ luôn rất bình thường, người cũng rất tốt nhưng từ khi Ly Vương phi trở nên xinh đẹp thì hắn giống như là bị trúng tà vậy.
Mọi việc đều lấy Ly Vương phi làm trọng tâm, việc gì cũng nghe theo nàng.
Hắn chưa phân rõ phải trái đúng sai, chỉ thấy Tấn vương và Ly Vương phi nói chuyện thôi mà đã nổi cơn ghen tuông xông đến đánh Tấn vương thành thế này.
Lần này không phải là lỗi của Tấn vương, chàng là người bị hại.”
Tô Thường Tiếu chỉ dùng mấy câu ngắn gọn đã biến Sở Diệp Hàn thành một người đàn ông bị sắc đẹp làm cho mê muội rồi.
Dường như Vân Nhược Linh là yêu nghiệt chuyên mê hoặc đàn ông vậy.
Mấy vị đại thần nghe vậy có chút nghi ngờ nhìn nhau.
Nếu như là nguyên nhân này thì cũng không phải là không có khả năng.
Từ cổ chí kim tới nay, anh hùng luôn khó qua ải mỹ nhân, trong lịch sử cũng có rất nhiều câu chuyện về người anh hùng nổi giận vì mỹ nhân hồng nhan.
Chuyên này xảy ra với người đàn ông khí huyết dồi dào như Ly Vương cũng không có gì là kì lạ.
Hành Nguyên đế híp mắt nhìn Tấn vương: “Sự thật đúng như Tấn vương phi vừa nói sao?”
Tấn vương vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, nhi thần chỉ là dạy bảo Ly Vương phi mấy câu thôi, do Ly Vương không phân rõ phải trái đúng sai đã đánh nhi thần rồi.”
Nói xong, hắn ta lại suýt xoa kêu đau.
Hắn ta vừa giả vờ đau đớn vừa liếc mắt nhìn Hành Nguyên đế, phát hiện ông ta đầy giận dữ thì khoé môi lập tức cong lên mang theo vẻ âm hiểm.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK