Mũi tên này cũng quá dọa người rồi, hắn ta không dám tưởng tượng mấy ngày hôm nay hắn ta làm thế nào mới chống đỡ nổi.
Sau khi rút mũi tên sắt ra, Vân Nhược Linh kiểm tra lại đùi của hắn ta thêm một lần nữa, sau khi phát hiện không còn vật lạ nào, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nàng nhìn qua một lát, may thay mũi tên sắt này không bị rỉ, thế nên cho dù Mạch Lan đã lỡ mất thời gian tiêm phòng uốn ván, hắn ta cũng không sao.
“Được rồi, ta lập tức loại bỏ mô hoại tử rồi khâu lại vết thương cho ngươi, đợi đến lúc.
khâu xong vết thương sẽ bôi thuốc.”
“Đại phu, con dao mà vừa nãy người dùng, hình như chưa hơ qua lửa để khử trùng…” Mặc dù đối phương là đại mỹ nữ, nhưng Mạch Lan vẫn nói nghỉ ngờ trong lòng ra.
‘Vân Nhược Linh bình tĩnh cười: “Yên tâm, đây là dao phẫu thuật dùng một lần, đã tiệt trùng bằng nồi hấp từ lâu rồi, sẽ không bị nhiễm khuẩn đâu”
Nói xong, nàng đặt dao phẫu thuật xuống cái bàn bên cạnh.
“Ngại quá… Mạch Lan xấu hổ xoa xoa đầu, hẳn ta tự trách mình, sao hẳn ta có thể nghi ngờ tiên nữ tốt bụng chứ.
Xoa đầu xong hẳn ta mới phát hiện, thế mà hẳn ta lại có thể xoa đầu rồi, liệu có phải là tiên nữ này quá đỗi quyến rũ nên mới khiến hẳn ta sinh ta phắn ứng hồi quang phắn chiếu không?
Rất nhanh, Vân Nhược Linh nhanh chóng khâu lại vết thương cho Mạch Lan, lại rắc Penicillin vào bên ngoài để tiêu viêm sát trùng, cuối cùng dùng băng gạc quấn quanh đùi hắn ta để phòng nhiễm trùng, làm xong tất cả, trán nàng đã đổ đầy mồ hôi.
Nàng lén lút vào đây, đương nhiên không thể để người khác phát hiện ra chuyện trị bệnh, sau khi làm xong hết mọi thứ, nàng nhanh chóng thu chỗ thuốc vào trong hệ thống, kéo ống quần của Mạch Lan xuống, dùng quần để che đi đùi của hẳn ta, lại bọc mũi tên sắt kia vào trong vải.
Khi nàng chuẩn bị đưa mũi tên sắt cho.
Mạch Lan xem, vừa quay đầu đã phát hiện ra Mạch Lan đã hôn mê mất rồi.
‘Vừa nấy Mạch Lan mất máu quá nhiều, bây giờ tạm thời hôn mê là bình thường, nàng tin không quá bao lâu, hắn ta sẽ lại tỉnh dậy.
Chỉ cần hắn ta vừa tỉnh dậy, đút cho hắn ta ăn ít cháo gạo, vết thương của hẳn ta có thể từ từ hồi phục.
Dựa vào tính cách của Mạch Lan, hẳn ta nhất định rất muốn xem mũi tên sắt đã làm hại hắn, nghĩ đến đây, Vân Nhược Linh đặt mũi tên sắt đã bọc kín trong vải xuống bên dưới gối của Mạch Lan.
Cuối cùng, nàng cầm dao phẫu thuật ở trên bàn lên, dùng vải lau sạch sẽ, chuẩn bị tìm nơi để vứt đi.
Đúng khi nàng cầm con dao phẫu thuật, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cánh cửa kia người ta dùng sức đá văng, ngay sau đó, một đám người khí thế hùng hổ tiến vào.
Trong đó, đứng đầu là Mạch Liên, hắn ta vừa xông vào đã nhìn thấy con dao sáng loáng trong tay Vân Nhược Linh, ngay lúc này, hẳn ta nổi giận đùng đùng, trong mắt là đốm lửa hận thù: “Vương phi, ngươi muốn làm gì đệ đệ của ta?”
Nói xong, hẳn ta sải bước xông lên, mạnh mẽ đoạt lấy con dao trong tay Vân Nhược Linh.
“Ta không làm gì cả, ngươi hiểu lầm rồi”
‘Vân Nhược Linh không ngờ được đám người Mạch Liên sẽ xông vào, nàng liền sững sờ ở đó.
“Ngươi đã cầm dao ám sát đệ đệ của ta mà còn dám nói dối? Vương phi, có phải ngươi ghi hận ta sai người dùng roi đánh ngươi, thế nên ngươi mới muốn giết đệ đệ ta để báo thù?
Nữ nhân độc địa! Nếu như đệ đệ ta xảy ra chuyện không may, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!” Mạch Liên nói xong, xông thẳng đến trước giường, cẩn thận nhìn Mạch Lan trên giường một cái, kiểm tra thân thể của Mạch Lan.
Hắn ta xốc chăn lên, quan sát cơ thể Mạch Lan từ trên xuống dưới một lượt, không phát hiện ra nơi nào chảy máu, lúc này hẳn ta mới thở phào.
Hãn không hề biết, dưới ống quần của Mạch Lan, đã quấn băng gạc lên.
Lúc này, bên ngoài vọng đến tiếng: “Tham kiến Ly Vương”
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo gấm màu đen, cả người mạnh mẽ đi vào, người đàn ông đó uy phong như một kẻ mạnh, ánh mắt lạnh lùng như bão tố ập đến, đó chính là Sở Diệp Hàn.
Sau khi rút mũi tên sắt ra, Vân Nhược Linh kiểm tra lại đùi của hắn ta thêm một lần nữa, sau khi phát hiện không còn vật lạ nào, lúc này nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi nàng nhìn qua một lát, may thay mũi tên sắt này không bị rỉ, thế nên cho dù Mạch Lan đã lỡ mất thời gian tiêm phòng uốn ván, hắn ta cũng không sao.
“Được rồi, ta lập tức loại bỏ mô hoại tử rồi khâu lại vết thương cho ngươi, đợi đến lúc.
khâu xong vết thương sẽ bôi thuốc.”
“Đại phu, con dao mà vừa nãy người dùng, hình như chưa hơ qua lửa để khử trùng…” Mặc dù đối phương là đại mỹ nữ, nhưng Mạch Lan vẫn nói nghỉ ngờ trong lòng ra.
‘Vân Nhược Linh bình tĩnh cười: “Yên tâm, đây là dao phẫu thuật dùng một lần, đã tiệt trùng bằng nồi hấp từ lâu rồi, sẽ không bị nhiễm khuẩn đâu”
Nói xong, nàng đặt dao phẫu thuật xuống cái bàn bên cạnh.
“Ngại quá… Mạch Lan xấu hổ xoa xoa đầu, hẳn ta tự trách mình, sao hẳn ta có thể nghi ngờ tiên nữ tốt bụng chứ.
Xoa đầu xong hẳn ta mới phát hiện, thế mà hẳn ta lại có thể xoa đầu rồi, liệu có phải là tiên nữ này quá đỗi quyến rũ nên mới khiến hẳn ta sinh ta phắn ứng hồi quang phắn chiếu không?
Rất nhanh, Vân Nhược Linh nhanh chóng khâu lại vết thương cho Mạch Lan, lại rắc Penicillin vào bên ngoài để tiêu viêm sát trùng, cuối cùng dùng băng gạc quấn quanh đùi hắn ta để phòng nhiễm trùng, làm xong tất cả, trán nàng đã đổ đầy mồ hôi.
Nàng lén lút vào đây, đương nhiên không thể để người khác phát hiện ra chuyện trị bệnh, sau khi làm xong hết mọi thứ, nàng nhanh chóng thu chỗ thuốc vào trong hệ thống, kéo ống quần của Mạch Lan xuống, dùng quần để che đi đùi của hẳn ta, lại bọc mũi tên sắt kia vào trong vải.
Khi nàng chuẩn bị đưa mũi tên sắt cho.
Mạch Lan xem, vừa quay đầu đã phát hiện ra Mạch Lan đã hôn mê mất rồi.
‘Vừa nấy Mạch Lan mất máu quá nhiều, bây giờ tạm thời hôn mê là bình thường, nàng tin không quá bao lâu, hắn ta sẽ lại tỉnh dậy.
Chỉ cần hắn ta vừa tỉnh dậy, đút cho hắn ta ăn ít cháo gạo, vết thương của hẳn ta có thể từ từ hồi phục.
Dựa vào tính cách của Mạch Lan, hẳn ta nhất định rất muốn xem mũi tên sắt đã làm hại hắn, nghĩ đến đây, Vân Nhược Linh đặt mũi tên sắt đã bọc kín trong vải xuống bên dưới gối của Mạch Lan.
Cuối cùng, nàng cầm dao phẫu thuật ở trên bàn lên, dùng vải lau sạch sẽ, chuẩn bị tìm nơi để vứt đi.
Đúng khi nàng cầm con dao phẫu thuật, chỉ nghe thấy rầm một tiếng, cánh cửa kia người ta dùng sức đá văng, ngay sau đó, một đám người khí thế hùng hổ tiến vào.
Trong đó, đứng đầu là Mạch Liên, hắn ta vừa xông vào đã nhìn thấy con dao sáng loáng trong tay Vân Nhược Linh, ngay lúc này, hẳn ta nổi giận đùng đùng, trong mắt là đốm lửa hận thù: “Vương phi, ngươi muốn làm gì đệ đệ của ta?”
Nói xong, hẳn ta sải bước xông lên, mạnh mẽ đoạt lấy con dao trong tay Vân Nhược Linh.
“Ta không làm gì cả, ngươi hiểu lầm rồi”
‘Vân Nhược Linh không ngờ được đám người Mạch Liên sẽ xông vào, nàng liền sững sờ ở đó.
“Ngươi đã cầm dao ám sát đệ đệ của ta mà còn dám nói dối? Vương phi, có phải ngươi ghi hận ta sai người dùng roi đánh ngươi, thế nên ngươi mới muốn giết đệ đệ ta để báo thù?
Nữ nhân độc địa! Nếu như đệ đệ ta xảy ra chuyện không may, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!” Mạch Liên nói xong, xông thẳng đến trước giường, cẩn thận nhìn Mạch Lan trên giường một cái, kiểm tra thân thể của Mạch Lan.
Hắn ta xốc chăn lên, quan sát cơ thể Mạch Lan từ trên xuống dưới một lượt, không phát hiện ra nơi nào chảy máu, lúc này hẳn ta mới thở phào.
Hãn không hề biết, dưới ống quần của Mạch Lan, đã quấn băng gạc lên.
Lúc này, bên ngoài vọng đến tiếng: “Tham kiến Ly Vương”
Ngay sau đó, một người đàn ông mặc áo gấm màu đen, cả người mạnh mẽ đi vào, người đàn ông đó uy phong như một kẻ mạnh, ánh mắt lạnh lùng như bão tố ập đến, đó chính là Sở Diệp Hàn.