Lão yêu bà này cũng quá thiên vị rồi, mùa đông lớn như vậy vất vả lắm hai người bọn họ mới đến được trước cửa cung.
Vậy mà bà ấy không chịu cho nàng ta vào gặp mặt.
Thật sự không cho bọn họ chút mặt mũi nào.
Tuyết ma ma lạnh lùng cười liếc nhìn Tô Thường Tiếu.
Bà ấy nghĩ thầm, tại sao Thái hậu không muốn gặp các người, các người không hiểu sao?
Hai người các ngươi tâm địa rắn rết muốn giết Thái hậu, làm sao Thái hậu có thể gặp mặt các người?
Đừng nói là hôm nay, sau này cho dù các người có đến, Thái Hậu cũng sẽ không quan tâm đến các người.
Tuyết ma ma nói: "Vương phi đang nói Thái hậu thiên vị sao? Nô tỳ đã nói hôm nay Thái hậu thân thể mệt mỏi, không có tinh thần, không thể gặp các vị được, sao người có thể vô lễ với Thái hậu như vậy? Tấn Vương phi, hiếu đạo và phép tắc của người để ở đâu rồi?"
Tô Thường Tiếu lập tức sợ hãi cúi đầu: "Ý của ta không phải như vậy, ta làm sao dám vô lễ với Thái hậu, chỉ là Vương gia tuy bị thương nặng, nhưng ngài ấy vẫn lo lắng cho bệnh tình của Thái hậu, ngài ấy căn dặn ta suốt đêm nấu canh bồi bổ, chuẩn bị mang đến cho Thái hậu.
Đây đều là tâm ý của chúng ta, nhưng Thái hậu lại không muốn gặp, người làm tức phụ như ta thật không dám có ý kiến gì.
Chỉ là ta cảm thấy uất ức thay cho Vương gia.
Ngài ấy và Ly Vương đều như nhau, đều là tôn nhi của Thái hậu, ngài ấy hiếu thảo như vậy, ta chỉ hy vọng Thái hậu có thể để chúng ta vào thăm người một chút."
Nói đến đây, nàng ta đưa đôi mắt gắt gao dò xét vào bên trong đại điện: "Ma ma, ngươi đừng lo lắng, bọn ta chỉ vào nhìn Thái hậu một chút, tuyệt đối không quấy rầy Thái hậu.
Bọn ta chỉ cần nhìn thấy Thái hậu bình an, bọn ta lập tức sẽ an lòng." Tuyết ma ma lạnh lùng liếc nhìn bát canh trong tay Tô Thường Tiếu, bà ấy hừ lạnh trong lòng một tiếng.
Thái hậu không dám uống canh của hai người.
Cũng không biết hai người có hạ độc trong đó không.
Phu thê Tấn Vương rất nóng lòng muốn vào vấn an Thái hậu, chắc chắn bọn họ muốn thăm dò xem tình hình của Thái hậu thế nào.
Bọn họ chỉ mong sao bệnh tình của Thái hậu ngày càng xấu đi, nếu để bọn họ nhìn thấy tình trạng của Thái hậu ngày càng tốt hơn dưới sự điều trị của Ly Vương phi, bọn họ nhất định sẽ nghĩ đến việc hãm hại Thái hậu một lần nữa.
Hai kẻ tiểu nhân thâm độc nham hiểm như vậy ai cũng khinh thường.
Bà ấy nhướng mày, mở to mắt, lạnh lùng nói: "Tấn Vương phi, canh này đã để cả đêm có thể đã bị hỏng, nô tỳ làm sao có thể để cho Thái hậu uống được? Hơn nữa mỗi ngày nô tỳ đều đích thân nấu canh cho Thái hậu, không dám làm phiền các vị."
Tô Thường Tiếu lạnh lùng cười, liếc mắt nhìn bát canh trong tay: "Ma ma, canh của ta trong cả quá trình nấu không có vấn đề gì, làm sao có thể bị hỏng được? Chẳng lẽ ma ma xem thường đồ của Tấn Vương phủ cho nên mới nói như vậy?" "Lão nô không có ý đó, lão nô còn phải hầu hạ Thái hậu, vì vậy không thể ở đây cùng hai vị." Tuyết ma ma nói xong, lạnh lùng bước vào đại điện.
Tô Thường Tiếu muốn đuổi theo vào trong, nhưng lại bị hai thị vệ thiết diện vô tư ở trước cửa ngăn lại: "Vương phi, xin hãy cẩn trọng, Thọ Khang Cung không thể tự ý xông vào, vi phạm sẽ bị trảm."
Mặt mũi Tô Thường Tiếu trước mặt mọi người bị mất hết, nhất thời cảm thấy nhục nhã, không thể làm gì khác đành phải lui lại.
Tấn Vương tức giận đùng đùng, phất tay áo, mở to mắt nhìn Tô Thường Tiếu liếc một cái: "Đều tại nàng, vốn dĩ bổn vương không phải chịu cơn tức này, nàng nhất định muốn đến đây, kết quả lại thành ra thế này...!"
Tô Thường Tiếu kéo tay áo của Tấn Vương: "Vương gia, chúng ta đến đây là để làm tròn chữ hiếu, cũng không phải muốn đến làm chuyện gì, dù Thái hậu có nhìn thấy chúng ta hay không, chúng ta có lòng là được.
Nếu bây giờ chúng ta đã đến đây rồi, hay là vào thăm Thái hậu rồi mới đi, nếu không thì trước tiên chúng ta đợi ở đây, chờ sau khi Ly Vương đi rồi, chúng ta mới vào thăm Thái hậu lần nữa, nói không chừng Thái hậu nghĩ ngài cũng là tôn nhi của người nên sẽ chấp thuận.”
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK