Mục lục
Sủng Phi Ngạo Mạn Cửa Vương Gia - Ly Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Giọng nói của Vân Nhược Linh lạnh lùng, “Nói tóm lại, bây giờ ta đã không còn thích vương gia nữa, vì vậy vốn dĩ sẽ không cần phải tranh giành bất kì điều gì với Nguyệt trắc phi nữa.

Nếu Nguyệt trắc phi đã muốn chăm sóc vương gia như vậy, bây giờ vương gia đã tỉnh rồi, bệnh tình cũng đã ổn định, nếu không sợ phiền phức, ta cũng có thể giao vương gia cho Nguyệt trắc phi chăm sóc, tỷ cũng không cần quan tâm nữa.

Nhưng mà, hoàng thượng cũng nói rồi, Ly vương phủ bắt buộc phải chữa khỏi bệnh cho vương gia, Nguyệt trắc phi, muội nhất định phải chữa khỏi bệnh cho vương gia, nếu như vương gia gặp phải bất cứ vấn đề gì, nếu mà hoàng thượng truy cứu chuyện này, muội nhất định đừng có trách tỷ đấy.


Nói xong, Vân Nhược Linh quay người đi ra bên ngoài sảnh lớn.


Nàng đã mệt mỏi cả ngày hôm nay rồi, sớm đã mệt mỏi rồi, vô cùng buồn ngủ.

Nếu những người này đã không tôn trọng người đại phu này, nên nàng cũng không cần ở lại đây làm phiền họ.

Trưởng công chúa nhìn thấy, chỉ về hướng cái bóng của Vân Nhược Linh và nói: “Nàng ta cũng quá kiêu ngạo rồi, đây là thái độ của nàng ta đối với chúng ta sao? Dù sao thì ta cũng là trưởng tỷ của nàng ta, hoàng đệ là phu quân của nàng ta, vậy mà nàng ta lại bỏ đi như vậy sao?”
“Thôi bỏ đi, để nàng ta đi đi, hoàng tỷ, Nguyệt Nhi, mọi người cũng mau quay về nghỉ ngơi đi, bổn vương mệt rồi.

” Sở Diệp Hàn nói.

Nam Cung Nguyệt bận bịu nói, “Vương gia, nếu hôm nay chàng cần người hầu hạ, vậy thì hãy để ta ở lại đây hầu hạ chàng nhé?”
“Được, đợi Mạch Lan quay trở về nàng hãy đến đây nghỉ ngơi.

” Sở Diệp Hàn nghĩ rằng sức khỏe của bản thân không tiện, cũng phải có một người hầu hạ, liền gật đầu.

Nam Cung Nguyệt trong lòng vui mừng khôn xiết, nhanh chóng lấy một cái ghế đẩu ngồi xuống trước giường, cẩn thận chăm sóc Sở Diệp Hàn.

Nàng ta nghĩ, vương gia đã tỉnh rồi, bên ngoài lại có nhiều thái y như vậy, nếu như có chuyện gì, nàng ta tìm thái y là được rồi.


Một mình nàng ta cũng có thể chăm sóc tốt cho vương gia, không cần đến Vân Nhược Linh.

Sau khi Vân Nhược Linh trở về Phi Nguyệt các, liền nằm lên trên giường, ngủ một giấc thật ngon, ngủ liền một mạch tới sáng hôm sau.

Giấc ngủ của Vân Nhược Linh không được sâu, vì vậy vào lúc bình minh nàng đã thức dậy, bắt đầu đi rửa mặt thay đồ.

“Vương phi, Triệu vương và Triệu vương phi đến rồi, còn có quản gia của Hiền vương phủ cũng đã đến rồi, bọn họ có mang theo lễ vật, họ nói là đến để thăm vương gia.

” Thu Nhi bê chậu nước nóng và bước vào bên trong.

Vân Nhược Linh gật đầu: “Tốt, Hiền vương này, là Hiền vương nào vậy?”
“Tam hoàng tử Hiền vương, chính là Hiền vương Sở Lưu Vân, nghe nói hắn sinh ra đã vô cùng tuấn tú, nhan gian tương truyền lại rằng ‘Các từ ngữ đẹp, có vẻ đẹp của phượng hoàng, tính cách ngay thẳng như Phan An, tướng mạo và tính cách đều sáng như ngọc, hắn còn có sở trường về thơ ca, đàn, đánh cờ, thư pháp, là người trong mộng của rất nhiều thiếu nữ, thật đáng tiếc.

“Đáng tiếc cái gì?” Vân Nhược Linh cài một cây trâm ngọc bích lên trên búi tóc, nàng trông thật vô cùng xinh đẹp, tinh tế và vô cùng thanh lịch.

Thu Nhi thở dài một hơi, “Chỉ đáng tiếc là tạo hóa trêu người con người, vốn dĩ Hiền Vương điện hạ vô cùng tài giỏi, nhưng vài năm nay vậy mà lại mắc phải một căn bệnh la.



“Bệnh lạ gì?” Vân Nhược Linh là đại phu, vừa nghe nhắc đến bệnh lạ, liền trong một câu hỏi rất nhiều điều.

“Không biết là bệnh gì, nhưng một nam nhân tuấn tú như hắn, lại có một cái bụng rất to, bụng phình to như cái trống, trông rất giống như đang mang thai, mọi người đều bảo hắn bị chứng bệnh bụng to, còn nói hắn mắc phải căn bệnh quái lại này, là người xui xẻo, không may mắn, vì thế sau khi hắn mắc bệnh, liền không được sủng ái nữa, ngoài việc hắn phải đi xem bệnh ra, thì từ trước đến nay đều không đi ra ngoài, suốt ngày chỉ ở Hiền vương phủ.

Thật không nghĩ rằng, con người lạnh nhạt này, ấy vậy mà vẫn còn nghĩ đến vương gia nhà chúng ta, hào phóng sai người mang lễ vật sang đây.

” Thu nhi thở dài mà nói.

“Bệnh bụng to?” Vẫn Nhược Linh thì thầm một câu, tình trạng như nào mới mắc phải bệnh này?
Nàng biết rất rõ, những bệnh mắc phải như một là bệnh xơ gan cổ trướng, xảy ra ở người bị bệnh gan mãn tính, dẫn đến lá lách bị to ra, trong cơ thể tích tụ lại một lượng nước lớn, khiến cho bụng càng ngày càng to.

.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK