Vì vậy, nàng ta chỉ làm bộ một chút rồi đổ hết rượu trong tay lên hoa cỏ.
Nàng ngồi áp sát phía sau cũng tạm ổn, không ai chú ý tới nàng cả.
Lúc này, vị tiểu thiếp vừa ở trong phòng khách nói Vân Nhược Linh ghen tị, bỗng nhiên đứng dậy nhìn Ngụy Quốc phu nhân nói: "Nghe nói phu nhân cầm kỳ thi họa mọi thứ đều tinh thông, không biết ngày hôm nay bọn ta có vinh hạnh được thưởng thức tài nghệ của phu nhân hay không."
Ban nãy, Vân Nhược Linh đã thăm dò, vị tiểu thiếp này là một tiểu thiếp tứ phẩm của Điển Nghi, tên là Lâm Lang, nàng ta cũng là một nữ nhân thích sự náo nhiệt, hơn nữa nàng ta còn làm chao đảo trái tim của trượng phu, nên bây giờ Điển Nghi phủ là do nàng ta quản lý.
Chuyện xã giao ở bên ngoài cũng là nàng ta đảm nhiệm, đây là một nhân vật điển hình của một tiểu thiếp leo lên cành cây để trở thành phượng hoàng, nghe nói nàng ta chính là tấm gương của rất nhiều tiểu thiếp, nên các tiểu thiếp đều lấy nàng ta làm niềm vinh dự.
Vân Nhược Linh còn nghe nói, Lâm Lang này và Nam Cung Nguyệt chơi rất thân, vừa rồi nàng cũng đã giao lưu với hai nàng ta một chút ngắn ngủi.
Xem ra, giữa tiểu thiếp với tiểu thiếp cũng dễ hiểu nhau, tâm linh tương thông, bảo vệ lẫn nhau.
Ngụy Quốc phu nhân thích được người khen ngợi, đặc biệt là thích biểu diễn tài nghệ của mình cho mọi người xem.
Mỗi lần nàng ta tổ chức yến tiệc, đều thích cảm giác được mọi người hoan hô, ủng hộ.
Lời nói của Lâm Lang đúng lúc hợp với ý của nàng ta, thấy thế nàng ta giả vờ từ chối nói: "Mỗi lần đều là ta biểu diễn, thế thì không hay cho lắm? Các ngươi ai có tài nghệ, đều có thể biểu diễn cho mọi người xem, náo nhiệt một chút."
Lâm Lang nịnh bợ nói: "Ai trong bọn ta dám so đấu với phu nhân, phu nhân thực ra mà nói bọn ta tới tham gia yến tiệc, chính là tới để thưởng thức tài nghệ của ngài"
"Vậy được thôi, ta đây sẽ đánh cho mọi người một khúc cầm và cùng mọi người uống rượu góp vui." Ngụy Quốc phu nhân cười nói.
Nàng hoàn toàn không phải thật lòng chối từ, đã vậy Lâm Lang còn thôi thúc nên nàng ta tự nhiên lại muốn biểu diễn.
"Người đâu, mang đàn tranh tới đây." Ngụy Quốc phu nhân nói.
Lập tức có người lau sạch đàn tranh mang tới, tốc độ của bọn hạ nhân cực nhanh, vừa mới thì mà đã chuẩn bị xong.
Sau đó, trong ánh mắt ngưỡng mộ của tất cả mọi người đang xem, thì Ngụy Quốc phu nhân bắt đầu biểu diễn.
Âm thanh của đàn tranh kia vang đi xa thẳm, ai nấy cũng nghiêm túc lắng nghe, vừa uống rượu vừa say cùng biểu diễn với Ngụy Quốc phu nhân.
Dù Vân Nhược Linh là người ngoài, lại cũng nghe được kỹ năng đánh đàn tuyệt vời cùng tay nghề thành thạo của Ngụy Quốc công chúa.
Khúc đàn của Ngụy Quốc phu nhân rất hay, sau khi nghe xong mọi người đều vỗ tay khen ngợi.
Ngụy Quốc phu nhân khiêm nhường vài câu, tự nhiên lại bị mọi người liên tục nịnh bợ dồn dập.
Lúc này, Lâm Lang và Nam Cung Nguyệt liếc mắt nhìn nhau cười một cái nham hiểm, ánh mắt của nàng ta luôn nhìn phía sau Vân Nhược Linh, "Ly Vương phi, đây là lần đầu tiên bọn ta thấy ngươi tới tham gia yến tiệc, chắc hẳn tài nghệ của ngươi cũng rất cao siêu, vậy ngươi có thể biểu diễn một tiết mục cho mọi người xem không?"
Mọi người vừa nghe, cả người nhất thời kinh ngạc.
Trước đây các nàng tuy rằng chưa thấy qua người của Vân Nhược Linh, thế nhưng lại nghe qua câu chuyện của nàng.
Câu chuyện của nàng đúng như sấm bên tai, người người đều biết.
Ai chả biết nàng là kẻ ngu ngốc bất tài vô dụng, trước kia còn là một nữ nhân xấu xí, dù hôm nay đã trở nên xinh đẹp nhưng không thể sửa đổi được sự thật nàng là một kẻ ngu ngốc.
Tài nghệ của nàng là gì?
Cho dù bây giờ nàng biết y thuật, cũng không có nghĩa là nàng có tài nghệ.
Lâm Lang hỏi như vậy, rõ ràng là để làm khó dễ nàng, muốn cho nàng xấu mặt.
Vân Nhược Linh đang ăn điểm tâm trên bàn, bỗng nhiên bị người chỉ đích danh, làm nàng bị dọa suýt chút chút nữa mắc nghẹn.
Nàng liền ho lên sặc sụa, Thu Nhi gấp gáp chạy đến vỗ vào lưng nàng.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK