Nhìn thấy Mạch Liên quỳ trước mặt mình, ‘Vương thái y nhanh chóng đỡ hẳn ta dậy nói “Mạch thị vệ, không thể, không thế, lão phu không thể cứu nổi đệ đệ ngài, lão phu không nhận nổi”
Lúc này một bóng dáng màu đỏ đi ra, Vân Nhược Linh nhìn Mạch Liên trầm giọng nói: “Ta có thể cứu hắn, để ta thử”
“Người? Vương phi, người đừng nói chuyện cười, người không hại đệ đệ ta là ta đã đội ơn người rất nhiều rồi!” Mạch Liên mới không tin tưởng Vân Nhược Linh.
Vương gia để vương phi tự sinh tự diệt, không ngờ là vương phi thế mà không có chuyện gì, còn có thể hoạt động đi lại, vết thương của nàng dường như lành lại rất nhanh.
Trước đây hẳn ta nghe theo mệnh lệnh của vương gia, lệnh cho người đánh vương phi, lúc đó vương phi đã từng thề muốn tìm hẳn ta báo thù.
Hắn ta và vương phi có thù thì làm sao hẳn ta có thể giao tính mạng đệ đệ mình cho nàng được chứ.
Còn nữa, vương phi là nữ nhân, vốn dĩ là không biết y thuật, nàng chạy ra đây như thế này chẳng phải báo thù hẳn ta thì là gì.
“Không thử sao ngươi biết là ta không được?” Vân Nhược Linh vốn không muốn nói mạnh miệng như vậy. Nhưng bây giờ mạng người liên quan đến trời, mọi người đều không tin tưởng nàng, nàng chỉ có thể nói như vậy.
‘Không cần, ta thật sự không nhận n‹ tốt” của vương phi” Mạch Liên nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương thái y thấy Vân Nhược Linh đi ra, lại nghe thấy Mạch Liên gọi nàng là vương phi liền biết nàng là Ly Vương phi. Ông ta biết một số việc xấu của vương phi, như chủ động theo đuổi vương gia, tính cách thất thường, người lại xấu xí, là loại người rất không biết xấu hổ.
Nhưng khí nhìn thấy gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của Vân Nhược Linh, ông.
†a không khỏi sửng sốt, sao mặt vương phi không xấu nữa?
Ly Vương phi chớ có nói gin, người đời đều biết người bị chứng bệnh điên khùng, không phải người lại phát bệnh chứ?” Vương thái y cười lạnh một tiếng, ông ta mới không tin nữ nhân trước mắt này có thể chữa bệnh.
Cho dù biết thì cũng chỉ là một chút ít mà thôi.
Nếu như là trước đây, có người nói Vân Nhược Linh như thế thì nàng đã sớm điên lên rồi, hơn nữa còn khùng lên luôn chứ.
Nhưng hiện tại vẻ mặt nàng bình tĩnh nhìn ‘Vương thái y, khoé miệng làm gợi lên ánh sáng tự tin: “Đường đường là một thái y, vậy mà lại kiêu ngạo và tự đại như thế, chẳng trách y thuật kém như thế, đến cả trúng tên cũng không chữa được”
“Ly Vương phi, người, người đừng có vu tội cho người khác! Lão phu đã nhận định Mạch Lan không qua nổi tối nay, bây giờ người nghi ngờ y thuật của ta?” Vương thái y tức đến nỗi đỏ mặt, nước miếng sắp sặc ra ngoài luôn rồi Mạch Liên thấy thế cũng cáu giận trừng Vân Nhược Linh một cái: “Vương phi nương nương, người đừng có gây rối ở đây nữa, ở đây không cần người, xin người rời đi cho”
Nếu như để vương phí lại nói xàm nói bậy, chọc giận Vương thái y, vậy Vương thái y không cứu Mạch Lan nữa thì phải làm sao.
Lúc này một bóng dáng màu đỏ đi ra, Vân Nhược Linh nhìn Mạch Liên trầm giọng nói: “Ta có thể cứu hắn, để ta thử”
“Người? Vương phi, người đừng nói chuyện cười, người không hại đệ đệ ta là ta đã đội ơn người rất nhiều rồi!” Mạch Liên mới không tin tưởng Vân Nhược Linh.
Vương gia để vương phi tự sinh tự diệt, không ngờ là vương phi thế mà không có chuyện gì, còn có thể hoạt động đi lại, vết thương của nàng dường như lành lại rất nhanh.
Trước đây hẳn ta nghe theo mệnh lệnh của vương gia, lệnh cho người đánh vương phi, lúc đó vương phi đã từng thề muốn tìm hẳn ta báo thù.
Hắn ta và vương phi có thù thì làm sao hẳn ta có thể giao tính mạng đệ đệ mình cho nàng được chứ.
Còn nữa, vương phi là nữ nhân, vốn dĩ là không biết y thuật, nàng chạy ra đây như thế này chẳng phải báo thù hẳn ta thì là gì.
“Không thử sao ngươi biết là ta không được?” Vân Nhược Linh vốn không muốn nói mạnh miệng như vậy. Nhưng bây giờ mạng người liên quan đến trời, mọi người đều không tin tưởng nàng, nàng chỉ có thể nói như vậy.
‘Không cần, ta thật sự không nhận n‹ tốt” của vương phi” Mạch Liên nghiến răng nghiến lợi nói.
Vương thái y thấy Vân Nhược Linh đi ra, lại nghe thấy Mạch Liên gọi nàng là vương phi liền biết nàng là Ly Vương phi. Ông ta biết một số việc xấu của vương phi, như chủ động theo đuổi vương gia, tính cách thất thường, người lại xấu xí, là loại người rất không biết xấu hổ.
Nhưng khí nhìn thấy gương mặt nghiêng nước nghiêng thành của Vân Nhược Linh, ông.
†a không khỏi sửng sốt, sao mặt vương phi không xấu nữa?
Ly Vương phi chớ có nói gin, người đời đều biết người bị chứng bệnh điên khùng, không phải người lại phát bệnh chứ?” Vương thái y cười lạnh một tiếng, ông ta mới không tin nữ nhân trước mắt này có thể chữa bệnh.
Cho dù biết thì cũng chỉ là một chút ít mà thôi.
Nếu như là trước đây, có người nói Vân Nhược Linh như thế thì nàng đã sớm điên lên rồi, hơn nữa còn khùng lên luôn chứ.
Nhưng hiện tại vẻ mặt nàng bình tĩnh nhìn ‘Vương thái y, khoé miệng làm gợi lên ánh sáng tự tin: “Đường đường là một thái y, vậy mà lại kiêu ngạo và tự đại như thế, chẳng trách y thuật kém như thế, đến cả trúng tên cũng không chữa được”
“Ly Vương phi, người, người đừng có vu tội cho người khác! Lão phu đã nhận định Mạch Lan không qua nổi tối nay, bây giờ người nghi ngờ y thuật của ta?” Vương thái y tức đến nỗi đỏ mặt, nước miếng sắp sặc ra ngoài luôn rồi Mạch Liên thấy thế cũng cáu giận trừng Vân Nhược Linh một cái: “Vương phi nương nương, người đừng có gây rối ở đây nữa, ở đây không cần người, xin người rời đi cho”
Nếu như để vương phí lại nói xàm nói bậy, chọc giận Vương thái y, vậy Vương thái y không cứu Mạch Lan nữa thì phải làm sao.