Vân Nhược Linh đang suy nghĩ, chợt nhận ra Sở Diệp Hàn và một đống người cứ đi tới đi lui ở xung quanh nàng.
Nàng bèn nói:
“Vương gia, Mạch Lan cần phải tĩnh dưỡng, trong lúc ta chữa trị cho hắn cũng đòi hỏi được yên tĩnh, phiền ngươi bảo tất cả những người không có nhiệm vụ ra ngoài đi, trong phòng chỉ để lại một mình Thu Nhi hỗ trợ cho ta là được.”
“Vậy còn bổn vương?”
Sở Diệp Hàn thật sự muốn xem thử Vân Nhược Linh chữa bệnh như thế nào.
Trên người nữ nhân này tràn ngập bí mật, hắn rất hiếu kỳ về nàng ta.
“Dĩ nhiên ngươi cũng phải đi ra ngoài.”
Vân Nhược Linh nói không chút khách khí.
Gương mặt tuấn mỹ của Sở Diệp Hàn lập tức trở nên hết sức khó coi: “Ngay cả bổn vương cũng phải ra ngoài? Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc ta là đại phu, còn ngươi thì không, nếu không thì ngươi ngồi xuống đây giải độc cho hắn đi?”
Sở Diệp Hàn nghiến chặt răng, mặt xanh lại, quay lưng bước ra ngoài.
Hắn vừa ra khỏi cửa, nhanh chóng đuổi hết bọn hạ nhân đang vây xem đi chỗ khác, sau đó xoay người lại, bay lên nóc nhà.
Hắn lạnh lùng bước đi trên mái nhà, thân hình thon dài, rắn rỏi đẹp đẽ, cơn gió hiu hiu nâng chiếc áo choàng, khẽ thổi bay mái tóc đen của hắn, ánh trăng chiếu xuống đỉnh đầu càng tôn hắn lên, trông tựa như một tiên tử giáng trần.
Hắn nhẹ nhàng nhấc chân, áo choàng bay.
theo gió, bước tới mái phòng của Mạch Lan Ngón tay thon dài khều nhẹ một cái, lật vài mảnh ngói lên, hẳn có thể thấy tất cả mọi thứ trong phòng rất rõ ràng.
Lúc này, Vân Nhược Linh đã bảo Thu Nhi đóng cửa phòng lại, nàng không thích có ai quấy rầy trong lúc đang chữa bệnh cho người khác bởi như vậy sẽ khiến nàng bị phân tâm.
Với lại, nàng cũng không muốn để cho người phát hiện hệ thống điều trị của nàng Sau một hồi mở cửa sổ thông gió, trong phòng không còn mùi của cây trúc đào nữa, Mạch Lan cũng dần dần tỉnh lại.
Vân Nhược Linh biết chuyện này giống như người bị ngộ độc khí ga vậy, nếu bị không nặng thì chỉ cần một cơn gió thổi qua là người sẽ tỉnh lại.
Bởi lẽ khi bị ngộ độc, bọn họ đã hít nhiều khí độc vào trong cơ thể dẫn đến khó thở, nếu như không chữa trị kịp thời sẽ gây ra chết người.
Quả nhiên, sau khi Mạch Lan tỉnh lại thì bất thình lình đứng dậy thở hồng hộc.
Hắn ta muốn hô hấp nhưng lại phát hiện mình không thể hít được không khí vào người, cơ thể hắn ta đang rất thiếu dưỡng khí.
Hắn ta khó chịu ngẩng đầu lên, dường như sắp bị ngạt thở, sắc mặt đỏ bừng: “Nương nương, ta khó chịu quá… Cứu mạng…”
Vân Nhược Linh vội vàng tiến đến an ủi hẳn ta: “Mạch Lan, có phải ngươi cảm thấy khó thở không? Hít thở không thông?”
“Đúng vậy… Nương nương...
Mạch Lan không còn cả sức để nói chuyện nữa.
Hãn ta giống như cá vậy, há hốc miệng, cố gắng hút lấy không khí trong lành, có lẽ khí độc đã xâm nhập vào phổi của Mạch Lan, dẫn tới phổi hắn ta bị viêm nhiễm, ảnh hưởng tới khả năng hô hấp, bây giờ hắn ta không thể hít thở được.
Vân Nhược Linh nhìn một cái liền hiểu, nàng nói: “Hiện giờ trong cơ thể ngươi đang bị thiếu dưỡng khí, phải nhanh chóng cho thở khí oxy mới có thể làm giảm triệu chứng, ngươi chờ một chút.”
Nói xong, nàng đi ra phía sau tấm bình phong ở bên cạnh.
‘Vân Nhược Linh khẽ động thần thức, ý thức liền tiến vào trong phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm của nàng có bình oxy lỏng, bình oxy nén và một số thiết bị dưỡng khí khác.
Với hoàn cảnh bây giờ, nàng chỉ có thể dùng bình oxy nén vừa nhỏ gọn không chiếm diện tích lại không dễ bị ai phát hiện, cộng thêm thiết bị liên kết và mặt nạ, vội vàng quay lại cho Mạch Lan thở oxy.
Thần thức Vân Nhược Linh lại động, nàng lấy những thiết bị khác nhau từ trong ống tay áo ra, còn có Oxiracetam và Piracetam, đây là những loại thuốc chữa tổn thương não.
Mạch Lan hít phải rất nhiều khí độc của cây trúc đào, đầu cũng sẽ bị tổn thương, cần phải uống những loại thuốc này để bảo vệ não bộ.
Thấy Vân Nhược Linh thần thần bí bí chạy ra phía sau tấm bình phong, Sở Diệp Hàn cũng mau chóng đứng dậy, bước vài bước trên nóc nhà.
Nàng bèn nói:
“Vương gia, Mạch Lan cần phải tĩnh dưỡng, trong lúc ta chữa trị cho hắn cũng đòi hỏi được yên tĩnh, phiền ngươi bảo tất cả những người không có nhiệm vụ ra ngoài đi, trong phòng chỉ để lại một mình Thu Nhi hỗ trợ cho ta là được.”
“Vậy còn bổn vương?”
Sở Diệp Hàn thật sự muốn xem thử Vân Nhược Linh chữa bệnh như thế nào.
Trên người nữ nhân này tràn ngập bí mật, hắn rất hiếu kỳ về nàng ta.
“Dĩ nhiên ngươi cũng phải đi ra ngoài.”
Vân Nhược Linh nói không chút khách khí.
Gương mặt tuấn mỹ của Sở Diệp Hàn lập tức trở nên hết sức khó coi: “Ngay cả bổn vương cũng phải ra ngoài? Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào việc ta là đại phu, còn ngươi thì không, nếu không thì ngươi ngồi xuống đây giải độc cho hắn đi?”
Sở Diệp Hàn nghiến chặt răng, mặt xanh lại, quay lưng bước ra ngoài.
Hắn vừa ra khỏi cửa, nhanh chóng đuổi hết bọn hạ nhân đang vây xem đi chỗ khác, sau đó xoay người lại, bay lên nóc nhà.
Hắn lạnh lùng bước đi trên mái nhà, thân hình thon dài, rắn rỏi đẹp đẽ, cơn gió hiu hiu nâng chiếc áo choàng, khẽ thổi bay mái tóc đen của hắn, ánh trăng chiếu xuống đỉnh đầu càng tôn hắn lên, trông tựa như một tiên tử giáng trần.
Hắn nhẹ nhàng nhấc chân, áo choàng bay.
theo gió, bước tới mái phòng của Mạch Lan Ngón tay thon dài khều nhẹ một cái, lật vài mảnh ngói lên, hẳn có thể thấy tất cả mọi thứ trong phòng rất rõ ràng.
Lúc này, Vân Nhược Linh đã bảo Thu Nhi đóng cửa phòng lại, nàng không thích có ai quấy rầy trong lúc đang chữa bệnh cho người khác bởi như vậy sẽ khiến nàng bị phân tâm.
Với lại, nàng cũng không muốn để cho người phát hiện hệ thống điều trị của nàng Sau một hồi mở cửa sổ thông gió, trong phòng không còn mùi của cây trúc đào nữa, Mạch Lan cũng dần dần tỉnh lại.
Vân Nhược Linh biết chuyện này giống như người bị ngộ độc khí ga vậy, nếu bị không nặng thì chỉ cần một cơn gió thổi qua là người sẽ tỉnh lại.
Bởi lẽ khi bị ngộ độc, bọn họ đã hít nhiều khí độc vào trong cơ thể dẫn đến khó thở, nếu như không chữa trị kịp thời sẽ gây ra chết người.
Quả nhiên, sau khi Mạch Lan tỉnh lại thì bất thình lình đứng dậy thở hồng hộc.
Hắn ta muốn hô hấp nhưng lại phát hiện mình không thể hít được không khí vào người, cơ thể hắn ta đang rất thiếu dưỡng khí.
Hắn ta khó chịu ngẩng đầu lên, dường như sắp bị ngạt thở, sắc mặt đỏ bừng: “Nương nương, ta khó chịu quá… Cứu mạng…”
Vân Nhược Linh vội vàng tiến đến an ủi hẳn ta: “Mạch Lan, có phải ngươi cảm thấy khó thở không? Hít thở không thông?”
“Đúng vậy… Nương nương...
Mạch Lan không còn cả sức để nói chuyện nữa.
Hãn ta giống như cá vậy, há hốc miệng, cố gắng hút lấy không khí trong lành, có lẽ khí độc đã xâm nhập vào phổi của Mạch Lan, dẫn tới phổi hắn ta bị viêm nhiễm, ảnh hưởng tới khả năng hô hấp, bây giờ hắn ta không thể hít thở được.
Vân Nhược Linh nhìn một cái liền hiểu, nàng nói: “Hiện giờ trong cơ thể ngươi đang bị thiếu dưỡng khí, phải nhanh chóng cho thở khí oxy mới có thể làm giảm triệu chứng, ngươi chờ một chút.”
Nói xong, nàng đi ra phía sau tấm bình phong ở bên cạnh.
‘Vân Nhược Linh khẽ động thần thức, ý thức liền tiến vào trong phòng thí nghiệm.
Trong phòng thí nghiệm của nàng có bình oxy lỏng, bình oxy nén và một số thiết bị dưỡng khí khác.
Với hoàn cảnh bây giờ, nàng chỉ có thể dùng bình oxy nén vừa nhỏ gọn không chiếm diện tích lại không dễ bị ai phát hiện, cộng thêm thiết bị liên kết và mặt nạ, vội vàng quay lại cho Mạch Lan thở oxy.
Thần thức Vân Nhược Linh lại động, nàng lấy những thiết bị khác nhau từ trong ống tay áo ra, còn có Oxiracetam và Piracetam, đây là những loại thuốc chữa tổn thương não.
Mạch Lan hít phải rất nhiều khí độc của cây trúc đào, đầu cũng sẽ bị tổn thương, cần phải uống những loại thuốc này để bảo vệ não bộ.
Thấy Vân Nhược Linh thần thần bí bí chạy ra phía sau tấm bình phong, Sở Diệp Hàn cũng mau chóng đứng dậy, bước vài bước trên nóc nhà.