“Lúc đó Tấn Vương cũng đang có mặt, tại sao không kịp thời ngăn chặn hai bên ẩu đả? Khiến tình thế chuyển biến xấu đến mức nghiêm trọng như thế này. Nếu bổn vương ở đó, tuyệt đối sẽ không xảy ra việc ẩu đả như thế này”
Sở Diệp Hàn lạnh giọng.
“Sao ngươi biết bổn vương không ngăn cản? Bổn vương có ngăn cản, nhưng bọn họ đều là quân nhân, quân nhân mà đã gây gổ, thì bổn vương cũng không thể nào ngăn được”
Tấn Vương ra vẻ buồn bực phất tay áo.
“Thật sao? Vậy tại sao bổn vương ngăn được mà ngươi thì lại không?”
Sở Diệp Hàn bình tĩnh nhướng mày.
“Sao ngươi biết chắc rằng ngươi có thể ngăn cản? Biết đâu được ngươi cũng chẳng ngăn nổi thì sao?”
Tấn Vương nói.
“Được rồi, các ngươi đừng gây nữa, Tấn Vương, trẫm hỏi ngươi, lúc ấy người của Tề phó tướng mảng Trầm phó tướng cái gì?”
Hành Nguyên Đế xoa xoa mi tâm, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, ông ta nghe cãi nhau nghe đến nhức đầu.
“Bổn vương… bổn vương sẽ xem trường hợp, nếu là trường hợp quan trọng, bổn vương.
sẽ không làm ra chuyện không biết coi trọng đại cuộc, dám đánh nhau ở quân doanh như’ Trầm phó tướng”
Tấn Vương vuốt cổ.
“Vậy ngươi thân là nam nhân, là một hoàng tử, thật đúng là không có một chút cố khí nào! Ai cũng biết người chiến sĩ có thể chết nhưng không thể làm nhục. Một người quân nhân bảo vệ quốc gia, hăng hái chiến đấu, tắm máu sa trường, nếu ngay cả khi cha mẹ mình bị người ta sỉ nhục mà vẫn không ra tay, chỉ biết để yên cho người ta nhạo báng xem thường, thì chẳng khác nào rùa đen rút đầu.
“Nếu đổi lại là bổn vương, bổn vương chắc chăn sẽ đánh hản rớt răng, xé nát miệng của hắn. Trầm phó tướng vì quốc gia, nhiều năm nay vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, người nhà của hắn lại không được che chở thì chớ, lại còn bị nhục mạ và bôi nhọ, nếu hắn không phản kháng, bổn vương không xử phạt Tê phó tướng, há chẳng phải là khiến lòng quân lạnh lẽo? Về sau ai còn dám vì quốc gia mà bất chấp tính mạng, xả thân mạo hiểm?”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Hành Nguyên Đế nghe đến đó, tức khắc nói: “Ly Vương nói có lý. Trãm không ngờ rằng Tê phó tướng lại có thể nhục mạ Trâm phó.
tướng như thế, nói như thế, Trầm phó tướng đánh hắn, cũng là lẽ đương nhiên. Không ngờ rằng hẵn còn bị Tê phó tướng chặt mất một tay, Tề phó tướng này thật sự đáng giận, đúng là nên xử trí theo quân pháp.”
“Đủ rồi, trẫm không muốn nghe đến ba chữ Tê phó tướng nữa, nếu như người phạm lỗi trước là hắn, thì Ly Vương xử hắn là đúng tội Hành Nguyên Đế tức giận nói.
Thấy Hành Nguyên Đế nói như thế, ‘Vương cũng đành phải ngậm miệng.
Hoàng đế phát hỏa, hắn đương nhiên không dám dài dòng thêm nữa.
Sở Diệp Hàn lạnh giọng.
“Sao ngươi biết bổn vương không ngăn cản? Bổn vương có ngăn cản, nhưng bọn họ đều là quân nhân, quân nhân mà đã gây gổ, thì bổn vương cũng không thể nào ngăn được”
Tấn Vương ra vẻ buồn bực phất tay áo.
“Thật sao? Vậy tại sao bổn vương ngăn được mà ngươi thì lại không?”
Sở Diệp Hàn bình tĩnh nhướng mày.
“Sao ngươi biết chắc rằng ngươi có thể ngăn cản? Biết đâu được ngươi cũng chẳng ngăn nổi thì sao?”
Tấn Vương nói.
“Được rồi, các ngươi đừng gây nữa, Tấn Vương, trẫm hỏi ngươi, lúc ấy người của Tề phó tướng mảng Trầm phó tướng cái gì?”
Hành Nguyên Đế xoa xoa mi tâm, gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, ông ta nghe cãi nhau nghe đến nhức đầu.
“Bổn vương… bổn vương sẽ xem trường hợp, nếu là trường hợp quan trọng, bổn vương.
sẽ không làm ra chuyện không biết coi trọng đại cuộc, dám đánh nhau ở quân doanh như’ Trầm phó tướng”
Tấn Vương vuốt cổ.
“Vậy ngươi thân là nam nhân, là một hoàng tử, thật đúng là không có một chút cố khí nào! Ai cũng biết người chiến sĩ có thể chết nhưng không thể làm nhục. Một người quân nhân bảo vệ quốc gia, hăng hái chiến đấu, tắm máu sa trường, nếu ngay cả khi cha mẹ mình bị người ta sỉ nhục mà vẫn không ra tay, chỉ biết để yên cho người ta nhạo báng xem thường, thì chẳng khác nào rùa đen rút đầu.
“Nếu đổi lại là bổn vương, bổn vương chắc chăn sẽ đánh hản rớt răng, xé nát miệng của hắn. Trầm phó tướng vì quốc gia, nhiều năm nay vẫn luôn chinh chiến bên ngoài, người nhà của hắn lại không được che chở thì chớ, lại còn bị nhục mạ và bôi nhọ, nếu hắn không phản kháng, bổn vương không xử phạt Tê phó tướng, há chẳng phải là khiến lòng quân lạnh lẽo? Về sau ai còn dám vì quốc gia mà bất chấp tính mạng, xả thân mạo hiểm?”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nói.
Hành Nguyên Đế nghe đến đó, tức khắc nói: “Ly Vương nói có lý. Trãm không ngờ rằng Tê phó tướng lại có thể nhục mạ Trâm phó.
tướng như thế, nói như thế, Trầm phó tướng đánh hắn, cũng là lẽ đương nhiên. Không ngờ rằng hẵn còn bị Tê phó tướng chặt mất một tay, Tề phó tướng này thật sự đáng giận, đúng là nên xử trí theo quân pháp.”
“Đủ rồi, trẫm không muốn nghe đến ba chữ Tê phó tướng nữa, nếu như người phạm lỗi trước là hắn, thì Ly Vương xử hắn là đúng tội Hành Nguyên Đế tức giận nói.
Thấy Hành Nguyên Đế nói như thế, ‘Vương cũng đành phải ngậm miệng.
Hoàng đế phát hỏa, hắn đương nhiên không dám dài dòng thêm nữa.