Mục lục
Sủng Phi Ngạo Mạn Cửa Vương Gia - Ly Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 140: Thái hậu tỉnh lại

Hơn nữa, nàng mơ hồ cảm giác chuyện này cũng không thoát khỏi có liên quan đến Tấn vương và Tấn vương phi.

Bởi vì chỉ một mình Vương thái y rất khó làm nên chuyện.

Hơn nữa nếu như không có lợi ích dây dưa ở trong đó, Vương thái y việc gì phải đi hại Thái hậu?

Ông ta lại không có thù với Thái hậu.

Hơn nữa, nếu như ông ta chữa khỏi bệnh cho Thái hậu, Hoàng đế sẽ khen thưởng cho ông ta.

Dưới tình huống này mà ông ta lại chạy đến hãm hại Thái hậu, nhất định là bởi vì đã bị người khác sai khiến, mà người ở phía sau màn kia, thế lực cũng rất khổng lồ, ông ta mới có thể mạo hiểm làm loại việc này.

Ở trong cung này, thế lực khổng lồ có thể chống chọi với Hoàng đế, ngoại trừ bè cánh của Hoàng hậu, thì không còn ai khác rồi.

Hơn nữa, Thái hậu vẫn luôn bảo vệ tỉ đệ Sở Diệp Hàn, là chướng ngại vật ngăn đám người của Hoàng hậu diệt trừ Sở Diệp Hàn, nếu như có thể hại chết Thái hậu, vậy bọn chúng muốn diệt trừ Sở Diệp Hàn liền quá dễ dàng.

Lại nghĩ tới lúc ấy Tấn vương phi đột nhiên đi vào, thái độ trước đó cũng thay đổi, bằng lòng vào trong phòng hầu hạ Thái hậu, còn bảo Tuyết Ma Ma đang mớm thuốc rời khỏi.

Vân Nhược Linh nhất thời phát hiện chuyện này có thể là Tấn vương phi cấu kết với Vương thái y.

Nghĩ tới đây, nàng chỉ cảm thấy khắp người lạnh lẽo.

Nàng siết thật chặt ngón tay, đi ra ngoài.

Sau khi Vân Nhược Linh lui ra ngoài liền nhìn thấy Hành Nguyên đế đang ở trong đại điện lo lắng đi tới lui, những người khác bối rối không dám thở mạnh đứng ở bên cạnh.

Thái hậu không tỉnh lại, tâm tình của Hành Nguyên đế cũng không tốt, đám người của Hoàng hậu đương nhiên không dám lỗ mãng.

Vừa nhìn thấy Vân Nhược Linh, Hành Nguyên đế vội vàng ra đón, khuôn mặt đầy mong đợi: “Thế nào rồi, Ly Vương phi, Thái hậu có tỉnh lại không?”

“Thái hậu đã tỉnh lại rồi, nô tỳ cho bà ấy uống thuốc bảo vệ, bà ấy mới tỉnh lại” Vân Nhược Linh không đề cập đến việc truyền nước cho Thái hậu.

Nàng không muốn để người khác biết những bí mật này của mình.

Nàng lạnh lùng quét một vòng Tấn vương và Vương thái y đang đứng trong đám người một cái, cũng không có để lộ ra cái gì.

Bởi vì nàng không có chứng cớ.

Chẳng qua là khi nàng tùy ý lướt qua một cái, lại không thấy Sở Diệp Hàn và Tô Thường Tiếu đâu.

Chẳng lẽ, hai cái người này lại chạy ra ngoài nói chuyện xưa rồi?

“Có thật không? Vậy thì tốt quá rồi, Ly Vương phi, lần này công lao của ngươi là lớn nhất, trẫm lập tức liền đi vấn an Thái hậu” Hành Nguyên đế nói xong liền muốn đi.

Vân Nhược Linh nói: “Hoàng thượng, hy vọng hai ngày này, thuốc men và đồ ăn của Thái hậu đều do nô ty phụ trách, nô ty muốn chứng minh với mọi người thấy thuốc của nô ty có tác dụng, không phải vì Thái hậu uống thuốc của nô tỳ nên nóng ruột khó chịu, mà là vì thuốc bảo vệ bị người ta đánh cắp mới như vậy”

“Được, trằm phê chuẩn” Thật ra Hành Nguyên đế cũng biết, Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn là hai người không thể hại Thái hậu nhất.

Thái hậu đang che chở cho bọn họ, bọn họ căn bản sẽ không làm như vậy.

Để cho nàng phụ trách mọi thứ của Thái hậu, ông ta mới yên tâm.

“Đa tạ Hoàng thượng, đợi Thái hậu uống thuốc hai ngày, xem bệnh tình của bà ấy có thể ổn định lại hay không, nếu như có thể ổn định lại, liền có thể chứng minh thuốc của nô tỳ không có vấn đề” Vân Nhược Linh nói.

“Được, trẫm sẽ cho ngươi thời gian hai ngày” Hành Nguyên đế nói.

Trước mắt đang không có chứng cứ nào thuyết phục, ông ta cũng sẽ không tin tưởng bất kỳ người nào.

Con người chính là như vậy, dù cho có tín nhiệm một người, cũng hy vọng có thể thấy được chứng cứ, mới có thể càng tin tưởng người đó.

Hoàng đế dẫn theo đám người Hoàng hậu vào vấn an Thái hậu, Vân Nhược Linh lại đi ra bên ngoài tẩm điện.

Nàng vừa đi ra khỏi tẩm điện, liền nhìn thấy Sở Diệp Hàn đã nhận được tin tức Thái hậu tỉnh lại đang nhanh chóng đi vào.

Hai người bọn họ đồng thời ngước mắt, nhìn nhau một cái.

“Hoàng tổ mẫu tỉnh rồi? Ngươi đi đâu?” Sở Diệp Hàn nhìn Vân Nhược Linh, lạnh lùng nói.

“Ta đi đại tiện, Vương gia muốn đi cùng không?” Vân Nhược Linh nói cười ríu rít nhìn về phía Sở Diệp Hàn, nói xong còn nháy mắt với hắn một cái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK