"Cái gì? Nghiệt tử này, tại sao hắn lại đập phá phòng nàng?" Tô Minh nghe vậy, nhất thời tức giận đến mức mặt nhăn nhó, trên trán nổi đầy gân xanh.
"Ta không biết, hôm nay ta không có ở nhà, vừa rồi ta ra ngoài uống trà với các phu nhân, ai ngờ vừa trở về đã nhìn thấy căn phòng bị đập đến hoàn toàn thay đổi.
Hắn phá toàn bộ phòng của ta, không chừa cái gì cả." Bạch Thị nằm trong ngực Tô Minh khóc đến ruột gan đứt từng khúc, co người nói: "Từ sau khi tỷ tỷ qua đời, ta chịu trách nhiệm chăm sóc Trần Nhi.
Những năm chăm sóc hắn, ta luôn tận tâm tận lực, hắn muốn cái gì thì ta cho cái đó, hết sức thương yêu hắn, chỉ sợ người khác nói người kế mẫu như ta bạc đãi hắn.
Nhưng mà tấm lòng từ ái của ta lại bị hắn chà đạp như vậy, ta thật sự rất đau lòng."
Nhìn thấy thê tử khóc thương tâm như vậy, nội tâm Tô Minh rất khó chịu.
Ông ta tức giận đến nỗi gầm lên: "Cái tên nghiệt tử này, hắn bị ma nhập rồi sao? Trước kia hắn không hề quá mức, cũng không làm ra chuyện như vậy, ta thấy hắn thật sự càng ngày càng không trị nổi rồi."
"Phụ thân, con nghe đám Tô Thanh nói vì vương phi không tới xem bệnh cho thế tử nên Thất ca mới tức giận rồi đập phá phòng của mẫu thân.
Nhưng là do vương phi sai, có liên quan gì đến mẫu thân của con đâu, Thất ca thật sự quá kiêu ngạo." Tô Trạm ở bên cạnh giận dữ bất bình nói.
"Cái đồ hỗn trướng này, tại sao hắn có thể làm như vậy? Người đâu, theo ta đi xem một chút." Nói xong, Tô Minh giận đùng đùng tới Khanh Trần Các gặp Tô Thất Thiếu.
Lúc này, Tô Thất Thiếu đang bực bội nằm trên giường, trong lòng hắn ta lăng trì Vân Nhược Linh cả trăm ngàn lần.
Hắn ta đang nghĩ nên trả thù Vân Nhược Linh thế nào thì chợt nghe thấy một tiếng đạp cửa, sau đó là tiếng Tô Minh gầm lên: "Đồ hỗn trướng, sao ngươi lại phái người đến đập nát phòng của mẫu thân ngươi? Ai đập quỳ xuống hết cho bổn quan!"
Nghe ông ta nói vậy, Tô Thất Thiếu đã quen rồi.
Hắn ta không sợ chút nào, thậm chí còn lành lạnh nhấc mí mắt lên châm chọc nhìn lướt qua Tô Minh và Bạch Thị.
Lý do hắn đập nát phòng của Bạch Thị, chẳng lẽ bà ta lại không biết sao?
Nếu năm đó Bạch Thị không giết hắn ta bằng cách nịnh nọt, làm sao thanh danh của hắn ta sẽ bị huỷ thành như vậy chứ?
Dù sao Vân Nhược Linh cũng không tới, hắn ta cho rằng dù có chết cũng phải xả cục tức này, kéo một người chịu tội thay cho mình.
Bạch Thị không có ở nhà vì vậy hắn ta muốn trút giận, đương nhiên chỉ có thể phái người đến đập phá phòng của bà ta rồi.
Mà nói thật, đập xong thật sự rất thoải mái.
Tô Minh giận dữ gào lên, Tô Thanh và mấy hạ nhân vội vàng quỳ xuống.
Tất cả bọn họ đều sợ hãi đến mức run lẩy bẩy, đầu đầy mồ hôi lạnh.
Tô Thanh hoảng hốt nói: "Lão gia, là tiểu nhân dẫn người đến đập, cầu xin lão gia khai ân..."
Hắn ta không biết phải xin ông ta tha cho mình như thế nào.
Dẫu sao, làm ra chuyện như vậy, hắn ta còn mặt mũi nào để cầu xin tha thứ nữa chứ.
Là thế tử dặn dò, nếu hắn ta không làm theo lời thế tử, vậy thì sẽ phải nhận lấy kết quả không tốt.
Cho nên, bị hai bên làm khó, trong hay ngoài hắn ta đều là người sai.
"Các ngươi thật to gan! Dám làm loạn trong phủ của bổn quan, người đâu, lôi toàn bộ bọn họ ra ngoài dùng côn đánh chết rồi ném thi thể ra bãi tha ma cho chó ăn cho ta." Tô Minh nổi giận đùng đùng nói."Lão gia tha mạng, là do thế tử phân phó chúng thần làm.
Nếu chúng thần không làm thì sẽ bị thế tử xử tử." Bọn hạ nhân thay nhau cầu tình cho bản thân, bọn họ cũng đâu còn cách nào khác.
Tuy thế tử không thể giết người trắng trợn như Trung Dũng Công, nhưng trong một gia tộc giàu có như thế, chết có mấy người làm cũng là chuyện bình thường thôi mà.
Trung Dũng Công một tay che trời, quyền lực lấn át cả triều đình, ông ta giết hạ nhân thì ai dám chỉ trích chứ..
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK