Mục lục
Sủng Phi Ngạo Mạn Cửa Vương Gia - Ly Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 158: Thái y muốn tự sát

Vương thái y đã giấu vàng đến một nơi bí ẩn nhất rồi, ông †a nói cho người nhà biết nơi cất ở trong thư nên chỉ có người nhà của ông ta mới biết rõ được vàng nơi nào.

Có thể bảo vệ tốt vinh hoa phú quý gia tộc ở kiếp này, cái chết của ông ta cũng coi là đáng.

Vì vậy, ông ta khóc lóc thảm thiết nói: “Hoàng thượng, thần có tội, lần đầu tiên Thái hậu xuất huyết nhiều đến thiếu chút nữa mất mạng, cũng là bởi vì uống thuốc tội thần. Tội thần đã cho thêm mấy vị thuốc có gây tổn hại đến phổi vào trong thuốc nên Thái hậu mới bị nôn ra nhiều máu”

“Ngươi, ngươi đúng là ác độc!” Hành Nguyên đế giận đến toàn thân run rẩy, mặt cũng đen lại rồi.

Đó là mẫu thân mà ông ta thương yêu nhất, ông ta lúc nào cũng là dùng giọng nhỏ nhẹ để nói chuyện với mẫu thân, ngay đến gào thét cũng không nỡ gào thét lấy một câu, vậy mà lại bị Vương thái y hại thành ra như vậy.

Hành Nguyên đế thật muốn róc xương, lóc thịt ông ta.

Lúc này, Vân Nhược Linh thừa cơ nói: “Vương thái y, trước kia ngươi nói là bởi vì ghen ghét ta nên mới hại Thái hậu để hãm hại ta. Thế nhưng lần đầu tiên ngươi mưu hại Thái hậu, ta cũng không có ờ trong cung, cũng không có giao tình gì nhiều với ngươi, ngươi không có khả năng dự đoán trước được là ta sẽ tiến cung, vì vậy mưu hại Thái hậu để hãm hại ta là từ đâu?

Như vậy, cũng chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là ngươi và Thái hậu có thù oán, hoặc là ngươi là bị người khác sai khiến nên mới mưu hại Thái hậu. Nhưng theo ta được biết, Thái hậu đối với ngươi luôn luôn gần gũi thân thiết, ngươi và người tuyệt đối không có thù hận gì. Vậy chỉ còn lại một nguyên nhân, đó chính là có người sai khiến ngươi thì ngươi mới dám làm hại Thái hậu, hung thủ thực sự đứng phía sai khiến ngươi kia, rốt cuộc là người nào? Ngươi nhanh thành thật khai ra!”

Lời này vừa nói ra, Tấn Vương và Tô Thường Tiếu lập tức tê cả da đầu, trên người toát ra mồ hôi lạnh.

Bọn hẳn đâu nghĩ đến, trước kia nàng từng là nữ nhân xấu xí, thanh danh không tốt kia, tại sao lại trở nên thông minh như vậy?

Vì vậy, lúc bọn hẳn sai khiến Vương thái y làm việc, căn bản không hề trao đổi tin tức với ông ta.

Nếu sớm chút chú ý đến đối thủ lợi hại là Vân Nhược Linh này, trao đổi tốt tin tức trước với Vương thái y, tìm tốt người chịu tội thay thì tốt rồi.

Đáng tiếc, đến hôm nay thì đã trễ.

Trong lòng Vương thái y hết sức kiêng ky Vân Nhược Linh, ông ta cảm giác nàng giống như biết được cái gì đó Vì để bảo vệ người nhà nên ông ta lập tức nói: “Là ta có thù oán với Thái hậu rồi mới mưu hại người, không liên quan đến những người khác, sau lưng ta cũng không có người nào.

sai khiến cả và càng không hung thủ đằng sau”

Nói xong, ông ta đột nhiên nhìn một cái về phía ngoài điện, giống như đang nhìn người thân vậy.

Ông ta lưu luyến mà nhìn ra bên ngoài, biết rằng tính mạng của ông ta đã nên kết thúc rồi, vì vậy ông ta há miệng, chuẩn bị cắn lưỡi tự sát.

Ngay trong nháy mắt này, Sở Diệp Hàn đột nhiên ra lệnh một tiếng đối với Cấm Vệ quân bên cạnh: “Không hay rồi, Vương thái y muốn tự vẫn, nhanh giữ lấy hàm răng của ông ta lại”

Cấm Vệ quân ở bên cạnh đã chuẩn bị tốt từ sớm và nhanh chóng tiến lên, hai người đi lên, một trái một phải lấy hàm răng của Vương thái y, chính là để chống đỡ, không để cho.

ông ta cần lưỡi tự vẫn.

Mọi người nhìn thấy một màn như vậy, tất cả đều hít vào một ngụm khí lạnh.

Thật sự là quá mạo hiểm rồi.

Không nghĩ tới Vương thái y lại muốn tự sát.

Vân Nhược Linh tranh thủ thời gian nói: “Hoàng thượng, Vương thái y không có khả năng vô duyên vô cớ mưu hại Thái hậu, đây chính là tội lớn phải tru di cửu tộc, mà ông ta cũng không có lá gan này, trừ phi thực sự có người ở sau lưng sai khiến và uy hiếp ông ta. Nô tỳ xin thỉnh cầu Hoàng thượng điều tra gian phòng ông ta, xem trong phòng của ông ta có gì khác thường hay không.”

Hành Nguyên đế sửng sốt một chút, ông ta không muốn để cho người đến lục soát gian phòng của Vương thái y vì lo sợ sẽ tra ra đồ vật có liên quan đến Tấn Vương.

Ông ta đang suy nghĩ, Sở Diệp Hàn đột nhiên nói: “Hoàng thượng, lúc Vương thái y nhận tội, thần đã sai người đi đến gian phòng của ông ta để điều tra, lúc này chắc bọn họ cũng đã lục soát xong rồi.”

Đúng lúc này thì bên ngoài chạy tới vài tên Cấm Vệ quân, trong tay bọn họ đang cầm một cái túi đi vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK