Nói đến đây, nàng ta sợ hãi nhìn Vân Nhược Linh một chút, rụt rè nói: “Có một đêm, lúc nô tỳ đi nhà xí, đột nhiên nô tỳ nhìn thấy trên tường của vương phủ có một nữ nhân đang bay.
Nữ nhân đó mặc xiêm y màu hồng, rất giống với bộ xiêm y của Vương phi nương nương.
Lúc đó nàng ta nhe răng trợn mắt, cười gằn rồi bay đi.
Nô tỳ sợ hãi muốn chết, vội vàng chạy về phòng nên không nhìn thấy rõ bộ dạng của nàng ta.
Nô tỳ chỉ biết trông nàng ta rất kinh khủng.
Tối hôm qua lúc Phấn Nhi chết, những con quạ đen kia chỉ bay trên Phi Nguyệt Các.
Mọi người đều nói trong Phi Nguyệt Các có yêu quái, mà Vương phi cũng thích mặc xiêm y màu hồng, cho nên mọi người đều… đều hoài nghi Vương phi là yêu quái.”
“Nói bậy, sao Vương phi có thể là yêu quái được?” Sở Diệp Hàn lạnh giọng.
Mặc dù Thúy Nhi nói đâu ra đấy rõ ràng, nhưng hắn không hề tin Vân Nhược Linh là yêu quái.
Thậm chí hắn còn không tin vào chuyện ma quỷ.
Vân Nhược Linh không nghĩ Sở Diệp Hàn lại tin nàng như vậy, điều này nằm ngoài dự liệu của nàng.
Thúy Nhi bị dọa toàn thân run bắn lên, vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ cũng không tin Vương phi là yêu quái, chỉ là tất cả mọi người đều truyền tai nhau như thế, với lại nô tỳ tận mắt nhìn thấy yêu quái kia ra vào vương phủ chúng ta, vì vậy nô tỳ mới nói ra sự thật, xin Vương gia bớt giận.”
Sở Diệp Hàn lạnh lùng nhìn Thúy Nhi, trầm giọng nói: “Đúng là ăn nói bậy bạ, đợi bổn vương tra rõ chuyện này rồi nói sau.”
Nếu như Vân Nhược Linh có bản lĩnh này, lúc trước nàng cũng sẽ không bị hắn đánh roi.
Nếu như nàng biết bay, lúc ngã từ trên cây xuống, nàng sẽ không bị ngã đến mức suýt chết, lúc rơi xuống suối nước nóng cũng sẽ không bị ngạt nước.
Nam Cung Nguyệt không nghĩ tới Sở Diệp Hàn chưa tìm hiểu mà đã tín nhiệm Vân Nhược Linh như vậy.
Nàng ta vừa ghen ghét vừa vội vàng trừng mắt nhìn Thúy Nhi, trách cứ: “Thúy Nhi, sự việc không có chứng cứ thì không thể nói bậy.
Người khác ngu muội thuận miệng nói lung tung thì cũng thôi, các ngươi tuyệt đối không được làm thế, cũng không thể chỉ dựa vào một bộ y phục là đã hoài nghi Vương phi.
Vương phi là đại phu cứu nhân độ thế, ta tin tỷ ấy tuyệt đối không phải là yêu quái.”
“Vâng, nô tỳ đã biết.” Thúy Nhi tỏ vẻ nhận sai.
Nhìn thấy đôi chủ tớ này đóng kịch, Vân Nhược Linh cũng không vạch trần các nàng, chỉ lẳng lặng nhìn các nàng diễn tuồng.
Lúc này, Trưởng công chúa lại nói: “Diệp Hàn, đệ không tin chuyện quỷ thần nhưng ta tin.
Ta đã kêu Nguyệt Nhi đi mời một đại sư hàng yêu bắt ma tới, để hắn ta điều tra vương phủ của chúng ta một chút, nhất định phải bắt được yêu quái.”
Sở Diệp Hàn không nói gì, chỉ lạnh nhạt nhìn đám người ở phía sau, không nói đồng ý, cũng không nói không đồng ý.
Sắc mặt của hắn cao thâm khó lường, ánh mắt cực kỳ phức tạp, không ai có thể hiểu được trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hét chói tai của mấy nha hoàn: “Không xong rồi, không thấy tôn tử của Vương bà tử, không thấy Tiểu Thuyên Tử đâu nữa.”
“Xảy ra chuyện gì? Bên ngoài la hét ầm ĩ cái gì?” Trưởng công chúa không vui nói.
Nam Cung Nguyệt vội nói: “Trưởng tỷ, hình như tôn tử của Vương bà tử mất tích rồi, chúng ta mau ra ngoài xem xem.
Vương gia, chàng muốn đi không?”
Sở Diệp Hàn vốn không muốn quản những chuyện ở hậu trạch, nhưng giọng nói của đám nha hoàn ở bên ngoài rất kinh sợ, hắn cảm thấy vương phủ của hắn xảy ra chuyện, hắn nhất định phải tự mình giải quyết mới được.
Vì lẽ đó, hắn gật đầu đi ra ngoài.
Vân Nhược Linh cũng đi theo.
Vừa ra tới, nàng nhìn thấy có mấy nha hoàn đang đứng trong sân, ai cũng hoảng hốt.
Lúc này, Vương bà tử mặc quần áo tỳ nữ đột nhiên chạy vào từ bên ngoài viện, bộ dạng như phát điên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK