Chương 8: Tôi muốn một lời giải thích.
Chỉ thấy anh ta vung tay lên, thanh kiếm lập tức bắn ra ngoài.
Nó như một tia chớp bạc vụt ngang gò má, tước mất một vài sợi tóc bên tai cô ta trước khi cắm phập vào cột nhà cách đó mấy mét.
Tống Tử Viện có thể ngửi được mùi vị của cái chết quẩn quanh chóp mũi.
Thân hình cô ta không khỏi run bắn lên, da gà da vịt nổi rần rật.
Vào giây phút lưỡi kiếm kề sát vụt qua, cô ta hoàn toàn tin rằng vị đội trưởng vừa nhậm chức này sẽ giết mình tại chỗ!
"Nếu tôi nghe không lầm thì cô Tống đây vừa uy hiếp vị này”, từng câu từng chữ Lý Phóng Minh phun ra đều rét tận xương tủy: “Đừng để tôi nghe thấy lần thứ hai, bằng không chớ trách đao kiếm vô tình!"
Người trở về từ chiến trường luôn mang theo khí thế khác biệt với những người còn lại. Mà giờ phút này, khí thế của Lý Phóng Minh đã được giải phóng toàn bộ, khiến những người bình thường không thốt ra được lời nào.
Tống Tử Viện cắn chặt môi, mặt trắng bệch như ma, hai tay không ngừng run rẩy.
"Thu quân!"
Lý Phóng Minh rút thanh kiếm ra khỏi cây cột, nói với cấp dưới: “Mang Tống Viễn Đông trở về! Ngoài ra chúng tôi sẽ mời tiểu thư Tống Tử Viện đến phối hợp điều tra bất kỳ lúc nào, mong cô đừng tùy tiện rời khỏi Bắc An”.
Tống Tử Viện vẫn cố làm ra vẻ cứng cỏi, không chịu nhận thua, run run cất giọng: “Đội trưởng Lý, anh làm thế này rồi ăn nói ra sao với Giám sát trưởng Tề hả? Anh sẽ bị đuổi cổ khỏi đội giám sát đặc biệt!"
Bước chân dừng lại, Lý Phóng Minh cười nhạt: “Có lẽ sau hôm nay, Giám sát trưởng sẽ không còn mang họ Tề nữa”.
Một tin chấn động!
Giám sát trưởng sẽ rơi đài sau hôm nay ư?
Nghe chẳng khác gì chuyện nghìn lẻ một đêm, nhưng khách khứa có mặt không ai dám hoài nghi.
Bọn họ chỉ đang suy đoán con rồng sang sông đang đứng trên sân khấu kia là ai? Là ai mà có quyền lực đến vậy?
Dưới mọi ánh mắt chú mục, Lý Phóng Minh không ở lại ôn chuyện cùng Lâm Nhiệm mà chỉ nâng tay lên chào lần nữa rồi đi mất.
Để lại phòng tiệc im lặng như tờ, có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Sắc mặt hơi hòa hoãn lại, Lâm Nhiệm quay sang Hạ Thiên Kỷ: “Không sao, chúng ta cùng đưa Hiểu Y trở về”.
Cô gái với đôi mắt với ầng ậng nước trịnh trọng gật đầu.
Hạ Thiên Kỷ biết, kể từ hôm nay trở đi sẽ không có ai dám ức hiếp chị em cô nữa, những ngày sống như đi trên lớp băng mỏng trước kia cũng sẽ thay đổi hoàn toàn.
Trịnh Kim Cương ngồi ngây ra như một bức tượng trên ghế, tự biết đời mình thế là hết rồi, nhà họ Tống sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Vốn hy vọng có thể bán Hạ Thiên Kỷ đi để xóa nợ, nào ngờ mọi kế hoạch đều tan thành bọt nước!
…
Trong căn phòng xép trên tầng cao nhất của một tòa chung cư cũ kỹ nọ, bốn bề đơn sơ thiếu thốn, khắp trần nhà đầy rẫy vết mưa thấm dột.
Đây là nơi Hạ Thiên Kỷ và Hạ Hiểu Y sống nương tựa vào nhau, tuy vật dụng đều mộc mạc xưa cũ nhưng được bài trí gọn gàng, chỉ khi nhìn kỹ mới phát hiện chúng bị một lớp bụi mỏng phủ lên.
Trong hai tuần Hạ Hiểu Y mất tích, Hạ Thiên Kỷ đã phải chịu đựng áp lực quá lớn, có trời mới biết cô làm cách nào mà vượt qua.
Căn phòng thô sơ đập vào mắt khiến trái tim Lâm Nhiệm như bị kim chích, tràn ngập nỗi tự trách.
Hạ Thiên Minh lập bao nhiêu chiến công nơi tiền tuyến, thậm chí còn dâng hiến cả sinh mệnh, vậy mà thân nhân của anh lại phải chịu cảnh bị người ức hiếp.
"Tại tao đến trễ”, Lâm Nhiệm nhỏ giọng thì thầm.
Hai nắm tay anh siết chặt lại, móng tay găm vào da thịt cũng không hay biết.
Hạ Hiểu Y ngày thường lạc quan sáng sủa bao nhiêu, bây giờ vẫn chưa thoát khỏi trạng thái hoảng sợ. Cô ấy nắm lấy vạt áo chị mình không buông, đến nỗi các khớp ngón tay đã trắng bệch, không ngừng lặp đi lặp lại: “Chị đừng làm vợ tên khốn kia, em không muốn chị đi theo Tống Viễn Đông…”
Trái tim quặn lại, Hạ Thiên Kỷ vòng tay ôm Hạ Hiểu Y, thì thầm những lời an ủi. Cô biết em gái mình ắt hẳn đã liên tục phản kháng Tống Viễn Đông suốt thời gian qua, không có một khắc nhượng bộ.
Một cô bé mười bảy tuổi có thể làm được đến vậy đã là không dễ dàng gì.
Lâm Nhiệm chợt nói: “Thiên Kỷ, em với Hiểu Y mấy ngày nay cũng mệt rồi, đi ngủ trước đi. Có anh ở đây, sẽ không còn gì xảy ra nữa”.
Đôi mắt Hạ Thiên Kỷ lại dâng lên một tầng hơi nước, mấp máy môi hỏi: “Anh thật sự là anh Lâm Nhiệm sao?"
Thoát khỏi nanh vuốt Tống Viễn Đông, được trở về nhà của chính mình, mọi chuyện xảy ra quá mông lung không thực như đã cách một đời.
Ánh mắt mịt mờ của Hạ Thiên Kỷ khiến Lâm Nhiệm đau lòng không thôi, nhưng vẫn nhoẻn cười: “Ừ, anh vẫn luôn còn sống, bây giờ đã hết thời hạn bảo mật nên trở về đây”.
Một lý do không tính là quá khiên cưỡng.
"Cảm ơn anh”, Hạ Thiên Kỷ đưa mu bàn tay lên lau nước mắt: “Hôm nay nếu không có anh…”
Lâm Nhiệm vỗ nhẹ lên cánh tay cô, ôn hòa nói: “Người nhà với nhau mà ơn nghĩa gì? Đi nghỉ ngơi đi, chuyện còn lại để anh lo”.
Hạ Thiên Kỷ gật đầu: “Dạ”.
Rồi nói với em gái vẫn đang hốt hoảng không thôi: “Hiểu Y, chị em mình nghe lời anh đi ngủ nhé, tỉnh dậy rồi mình bỏ hết những chuyện phiền toái kia lại phía sau, được không em?"
Hạ Hiểu Y năm năm trước chỉ mới mười hai tuổi, chỉ có ấn tượng mơ hồ về buổi lễ tang được truyền hình trực tiếp kia.
Nghe lời chị nói, cô ấy thật thà gật đầu, đôi mắt vẫn chưa tìm lại được vẻ hoạt bát xưa kia.
Có lẽ vì tảng đá nặng trĩu đã được buông xuống, hai cô gái thả lỏng tinh thần, không bao lâu đã ngủ say. Chắc đây cũng là giấc ngủ yên ổn nhất trong nhiều năm qua của họ.
Lâm Nhiệm đứng canh giữ trước phòng ngủ. Anh quan sát căn phòng tồi tàn xập xệ với đôi mắt đầy áy náy lẫn tự trách, nhưng ánh mắt lại mềm mại hẳn đi khi nhìn hai cô gái trong giấc nồng.
"Anh sẽ bảo vệ các em, như anh ruột của các em vậy”, Lâm Nhiệm thì thầm.
Anh thật không dám tưởng tượng nếu hôm nay mình không xuất hiện, hoặc đến trễ hơn một chút thôi, hai chị em này sẽ gặp phải số mệnh bi thảm nhường nào.
"Lão Hạ ơi", anh hạ giọng: “Mày yên tâm. Máu của mày đã đổ hết vì đất nước này, tao tuyệt đối sẽ không để mày phải khóc ở thế giới bên kia”.
Đoạn anh đi lên sân thượng, rút điện thoại ra, nhập vào một dãy số dài.
Đó là một chuỗi những con số vô cùng đặc biệt, dường như không tuân theo quy tắc số điện thoại của Đại Hạ.
Đầu dây bên kia nhấc lên, giọng Lâm Nhiệm lạnh đi đến vô cực, từng lời từng chữ thốt ra như kỷ băng hà ập đến.
"Tôi đã trở lại, nhưng tôi rất không hài lòng”.
"Vì sao không hài lòng?", người bên kia hỏi lại với vẻ nghiêm trọng: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao cậu trở về mà không nói với chúng tôi một tiếng?"
Lâm Nhiệm bỏ ngoài tai những lời này. Ánh mắt anh như hóa thành lưỡi dao băng, chất chứa tuyết đọng vĩnh viễn không tan: “Tôi cần một câu trả lời hợp lý, nếu không đáp được… Tôi sẽ lập cầm kiếm tìm đến tận nơi!"