Chương 26: Ý không ở trong lòng nói
“Hiệu trưởng, Hạ Hiểu Y bị trượt rõ ràng là do có người ngấm ngầm giở trò phía sau. Thầy không thể làm ngơ trước chuyện này được!”, Thiệu Quyên nói: “Nếu không chắc chắn sẽ khiến học sinh toàn trường thất vọng đấy!”
Quyền Không Sơn nhìn Thiệu Quyên, lắc đầu và nói: “Cô bảo Hạ Hiểu Y nói chuyện với cậu Bạch đi, có lẽ sẽ có thay đổi. Tôi đã nói hết những điều cần nói rồi, cô tự giải quyết ổn thoả đi”.
Nói xong Quyền Không Sơn đi ra ngoài.
Rõ ràng là ông ta đã đoán được một vài tin tức nội bộ, nhưng để giữ vị trí Hiệu trưởng của mình, ông ta đã làm lơ không nhúng tay vào chuyện này.
Con ngươi Thiệu Quyên co lại, sau đó cô ấy hét lên từ phía sau ông ta: “Hiệu trưởng Quyền, tôi không làm được kiểu giáo viên trơ mắt nhìn học sinh của mình bị oan như thầy! Tôi không thể khiến học sinh của mình thất vọng được!”
Quyền Không Sơn nghe xong lời này thì quay mặt lại, lạnh lùng nói: “Cô Thiệu, chú ý lời nói của cô. Nếu cô còn dám làm trái ý Hiệu trưởng nữa thì tôi có thể mời cô rời khỏi ngôi trường này bất cứ lúc nào đấy”.
…
Thiệu Quyên biết đây không phải chuyện nhỏ, vì thế cô ấy lập tức quay trở lại lớp học.
Nhìn vẻ mặt nặng nề của cô giáo, trong lòng không ít học sinh đều có dự cảm không lành.
“Hiểu Y, em ra ngoài với cô một lát”, Thiệu Quyên nói.
Hạ Hiểu Y vừa mới đứng lên, Bạch Chấn Dương đã lên tiếng cười nhạo, cậu ta dựa vào lưng ghế, hai chân đan chéo nhau gác lên bàn, giọng nói rất phách lối: “Ha ha, Hạ Hiểu Y thi trượt thôi mà, có gì mà phải giấu chứ?”
Hạ Hiểu Y không được nhận?
Cả lớp lập tức đều bị sốc!
Thiệu Quyên nhìn chằm chằm Bạch Chấn Dương: “Bạn học Bạch, em đã biết chuyện này từ trước rồi đúng không? Hạ Hiểu Y không được đại học Ninh Châu nhận có liên quan đến em không?”
Bạch Chấn Dương nhún vai, không phủ nhận, cười híp mắt nói: “Nếu năm nay Hiểu Y không thi đỗ vào đại học nào thì có thể học lại một năm, biết đâu năm sau lại được đại học Ninh Châu nhận”.
Học lại một năm?
Nói nghe nhẹ nhàng ghê!
Ai cũng biết Hạ Hiểu Y là người có điểm cao thứ hai toàn trường, trong tất cả các thí sinh dự thi ở thành phố Bắc An, cô ấy cũng có thể được xếp vào top 10! Tại sao người thi trượt lại là cô ấy?
Mắt Hạ Hiểu Y hơi đỏ lên, nhưng không rơi lấy một giọt lệ, bây giờ kẻ ngốc cũng biết rằng Bạch Chấn Dương được đại học Ninh Châu nhận vào chắc chắn có liên quan đến chuyện này!
Thiệu Quyên nhìn Bạch Chấn Dương hồi lâu rồi bảo: “Bạn học Bạch, cô biết gia cảnh của em rất khá, nhưng chuyện đã đến nước này, em có thể cho cô một lời giải thích không?”
“Giải thích? Sao tôi phải giải thích với cô? Chỉ vì cô lớn hơn tôi mấy tuổi thôi à? Ngày thường lúc nào cô cũng phê bình tôi, bây giờ tôi đã tốt nghiệp rồi, sao phải nghe lời cô nữa?”, trong giọng điệu của Bạch Chấn Dương không hề có sự tôn trọng Thiệu Quyên, ngược lại đầy vẻ khiêu khích.
Khi nói, ánh mắt của cậu ta còn lướt qua những bộ phận quan trọng trên người Thiệu Quyên vài lần! Tôn sư trọng đạo gì đó, đối với Bạch Chấn Dương hoàn toàn là vô nghĩa!
Năm nay Thiệu Quyên hai mươi lăm tuổi, dáng người và khuôn mặt thực sự rất đẹp, mà Bạch Chấn Dương đã vô số lần mơ tưởng đến cô ấy trong đêm.
Nhìn thấy ánh mắt đầy xúc phạm của Bạch Chấn Dương, Thiệu Quyên tức giận không nói nên lời.
Mà lúc này Bạch Chấn Dương lại quay sang nhìn Hạ Hiểu Y, tươi cười bảo: “Nếu tối nay cô tới nhà tôi xin lỗi thì tôi sẽ bảo đại học Ninh Châu cấp giấy báo nhập học cho cô. Qua tối nay, cô sẽ không còn cơ hội nữa đâu”.
Thực ra không phải đại học Ninh Châu không nhận Hạ Hiểu Y, mà là thông tin điểm thi và báo cáo nguyện vọng của cô ấy đã bị hệ thống giáo dục tỉnh Liêu Giang giữ lại, hoàn toàn không gửi đến đại học Ninh Châu.
“Vô lại! Bạch Chấn Dương, em có biết mình đang nói gì không?”, Thiệu Quyên chỉ vào Bạch Chấn Dương, trên khuôn mặt xinh đẹp toàn là vẻ phẫn nộ: “Em đang phạm pháp đấy! Nếu em còn không chịu tỉnh ngộ thì cô sẽ báo cáo với chi nhánh giám sát!”
“Báo cáo? Nếu cô giáo này không muốn về sau phải hối hận thì có thể thử xem”, một giọng nói lạnh lẽo trào phúng vang lên từ ngoài phòng học.
Trong giọng nói mang theo một luồng áp lực, không khí trong phòng dường như đều trở nên trì trệ.
Hiển nhiên người vừa lên tiếng là một võ giả!
Mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh, lúc này một người đàn ông trung niên mặc quần áo mùa hè màu đen đang đứng ngoài cửa phòng học, ông ta cạo đầu trọc, thân hình cường tráng, một bên mặt có sẹo, gã ta đang nhìn Thiệu Quyên với vẻ bỡn cợt, thậm chí ánh mắt còn cố ý dừng lại trên ngực cô ấy vài giây.
“Anh Tam Diệp”, hai mắt Bạch Chấn Dương lập tức sáng lên.
Đây là Bạch Tam Diệp, người được mẹ Bạch Chấn Dương cử đến để bảo vệ con trai, cũng là một trong những vệ sĩ cấp cao của nhà họ Bạch. Gã ta hung ác tàn bạo, hành động quyết đoán, rất được những thành viên chủ chốt trong gia tộc coi trọng.
Phía sau Bạch Tam Diệp còn có hai người đàn ông, bọn họ đều đang nhìn Thiệu Quyên với vẻ mặt giễu cợt, toàn thân tản ra dao động sức mạnh, trông có vẻ đều là võ giả!
“Đây là trường học, không phải nơi để các anh làm xằng làm bậy. Mau rời khỏi đây đi!”, Thiệu Quyên không hề nao núng, nghiêm nghị khiển trách.
Bạch Tam Diệp cười khẩy nhìn Giáo viên chủ nhiệm xinh đẹp, nham hiểm nói: “Tôi khuyên cô nên nghe lời một chút, tốt nhất đừng coi lời tôi nói là gió thổi bên tai, nếu không… he he”.
Ông ta lại nhìn chằm chằm vị trí dưới eo Thiệu Quyên, ý trong đó không nói cũng hiểu.
Hạ Hiểu Y đập hai tay xuống bàn, đứng bật dậy nói: “Các người có việc gì thì nhằm vào tôi đây, chuyện này không liên quan đến cô Thiệu, đừng làm khó cô ấy”.
Thấy vậy, Bạch Tam Diệp cười nhẹ: “Tốt lắm, tôi rất thích nói chuyện với những cô gái hiểu chuyện như cô. Vậy thì làm theo lời cậu chủ nói đi, tối nay chúng tôi chờ cô đến xin lỗi, nếu thái độ nhận sai của cô thành khẩn thì trưa mai cô sẽ nhận được thông tin được đại học Ninh Châu chấp nhận”.
Bảo một cô gái trẻ đến xin lỗi vào buổi tối? Lại còn xem thái độ nhận lỗi có thành khẩn hay không?
Chương 27: Dâng lên tận cửa
Sau khi Bạch Chấn Dương và Bạch Tam Diệp ngông nghênh rời đi, nước mắt Hạ Hiểu Y mới rơi xuống.
Một cô gái trẻ đang trong độ xuân thì bị bắt nạt đến mức này thực sự là quá kinh khủng, đáng căm phẫn.
Các học sinh trong lớp bắt đầu lên tiếng bất bình, nhưng khi đối mặt với Bạch Tam Diệp vô cùng mạnh mẽ, bọn họ lại đều câm như hến, không ai dám đứng ra.
Thật ra cũng không thể trách bọn họ, lấy thân phận người thường đi khiêu khích võ giả Nguyên Lực thì có khác nào tự tìm cái chết?
Thiệu Quyên kéo Hạ Hiểu Y ra khỏi lớp, thấp giọng nói: “Hiểu Y, có lẽ chuyện này không dễ giải quyết đâu. Nhà Bạch Chấn Dương có quyền thế rất lớn trong hệ thống giáo dục tỉnh lỵ Ninh Châu, vậy nên cô khuyên em hãy nhờ người đàn ông đã giúp em lần trước giúp thêm lần nữa…”
Là giáo viên chủ nhiệm, đương nhiên Thiệu Quyên hiểu rõ toàn bộ quá trình Hạ Hiểu Y bị “giam lỏng”, cô ấy tức giận với Tống Viễn Đông coi trời bằng vung, đồng thời cũng rất khâm phục người đàn ông trẻ tuổi từ trên trời rơi xuống đó.
Nếu anh đồng ý ra tay, dùng vũ lực để giải quyết chuyện này, có lẽ có thể xoay chuyển tình thế.
Nhớ lại ánh mắt Bạch Chấn Dương và Bạch Tam Diệp nhìn mình, Thiệu Quyên không khỏi cảm thấy ghê tởm trong lòng.
…
Một tiếng sau.
Lâm Nhiệm ngồi trên ghế sô pha, nghe Thiệu Quyên thuật lại những gì xảy ra trong lớp, trên mặt anh không có biểu cảm gì, không nhìn thấu trong lòng anh đang nghĩ gì.
Lúc đầu Hạ Hiểu Y còn hơi lo lắng, nhưng khi về đến nhà, nhìn thấy Lâm Nhiệm, tất cả lo lắng trong lòng đều tan biến, thay vào đó là cảm giác an toàn mãnh liệt.
“Hiểu Y, em cứ yên tâm để anh hai giải quyết chuyện này giúp chúng ta đi”, Hạ Thiên Kỷ kéo tay Hạ Hiểu Y, dịu dàng nói.
Cô đang mặc quần áo thể thao rộng rãi, lúc nãy cô đã đấu với Lâm Nhiệm rất lâu, bị người không biết thương hoa tiếc ngọc kia ném rất mạnh, mông sưng hết lên rồi.
Nhưng Hạ Thiên Kỷ không hề chùn bước, cô biết nếu muốn nâng cao thực lực một cách nhanh chóng thì không có tư cách để kêu khổ kêu mệt.
“Thật là,không ng ờ chúng tôi đã sắp rời khỏi Bắc An rồi mà vẫn có kẻ không có mắt tìm đến tận cửa”, Lâm Nhiệm thẳng thắn phân tích và đưa ra kết quả, hời hợt nói: “Xem ra nhà tên Bạch Chấn Dương này có quan hệ rất thân thiết với người trong hệ thống giáo dục tỉnh lỵ, chỉ là không biết tại sao gia đình đã có quan hệ đến thế rồi mà lại sắp xếp cho cậu ta đến học ở Bắc An?”
Thiệu Quyên lo lắng hỏi: “Anh Lâm, chúng ta phải làm sao bây giờ? Mấy tên côn đồ Bạch Chấn Dương đưa đến có vẻ rất lợi hại, nghe nói bọn họ là người nhà họ Bạch ở Ninh Châu”.
“Nhà họ Bạch ở Ninh Châu?”, mắt Lâm Nhiệm loé sáng.
Ở Ninh Châu có rất nhiều gia đình họ Bạch, nhưng có thể dùng cụm từ “nhà họ Bạch ở Ninh Châu” để gọi thì chỉ có một gia tộc mà mọi người đều biết đến.
“Không cần lo”, Lâm Nhiệm giấu ánh sáng lóe lên trong mắt đi, cười nhẹ nói: “Tối nay tôi sẽ qua đó cùng Hiểu Y và Thiên Kỷ, cô Thiệu cứ ở nhà chờ tin đi”.
Thiệu Quyên gật đầu, nhưng trong mắt vẫn đầy lo lắng, dù sao nếu gia đình Bạch Chấn Dương là chức sắc ở tỉnh lỵ, vậy có thể cuộc trả thù sau đó sẽ kéo dài vô tận. Vũ lực chỉ có thể trấn áp được nhất thời, nhưng sau này thì sao? Đến khi Hạ Hiểu Y vào được đại học Ninh Châu, liệu đối phương có còn tiếp tục gây sự nữa không?
Thiệu Quyên cắn môi suy nghĩ, sau đó cất lời: “Anh Lâm, tôi đi cùng mọi người đi, dù sao nếu sau này đội giám sát có điều tra thì tôi cũng có thể làm nhân chứng”.
Lâm Nhiệm rất khâm phục Thiệu Quyên, anh nói với vẻ nửa đùa nửa thật: “Được, cảm ơn cô Thiệu, nhưng nếu đến lúc đó tôi có ra tay hơi nặng… Tốt nhất cô Thiệu hãy chuẩn bị tâm lý trước đi, mong rằng khi ấy cô sẽ không tránh xa tôi”.
Tối nay khả năng cao sẽ đổ máu.
Lúc này Hạ Hiểu Y xen vào, cô nhóc nghiêng đầu nói: “Anh rể, anh đang tán cô giáo em đấy à?”
Lâm Nhiệm nhìn Hạ Thiên Kỷ, lập tức ho khan, còn Hạ Thiên Kỷ thì nhéo em gái mình: “Con bé này, cô giáo đang ở đây, đừng có nói linh tinh”.
Nhưng Thiệu Quyên lại đỏ mặt xua tay: “Không sao, Hiểu Y vẫn luôn hài hước như vậy”.
Thực ra chiều hướng của sự việc ngày hôm nay hơi nằm ngoài dự đoán của Thiệu Quyên, cô ấy cứ tưởng Lâm Nhiệm và Hạ Thiên Kỷ sẽ vô cùng tức giận, nhưng bây giờ xem ra tình huống tương tự không chỉ không xảy ra mà người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai này còn tỏ ra rất ung dung, dường như nắm chắc phần thắng, rốt cuộc lý do là gì đây?
Nhưng bất kể thế nào, sự thoải mái ung dung của Lâm Nhiệm cũng khiến sự tự tin trong lòng Thiệu Quyên tăng lên rất nhiều.
Nhưng lúc này Lâm Nhiệm lại đang cười khẩy trong lòng, thầm nghĩ: “Nhà họ Bạch Ninh Châu? Đúng là đã lâu không gặp rồi”.
…
Bảy giờ tối, Bạch Chấn Dương đang uống rượu trong phòng khách với Bạch Tam Diệp, nhưng vừa nhìn là biết cậu ta đã chờ đến mức có hơi mất kiên nhẫn.
“Sao Hạ Hiểu Y còn chưa tới? Đúng là không biết điều, xem ra cô ta thật sự định học lại một năm rồi!”, Bạch Chấn Dương cười mỉa mai: “Tiếc là có tôi ở đây, cho dù cô ta có học lại mười năm cũng đừng nghĩ đến việc vào được đại học!”
Đối với một số người, việc thay đổi vận mệnh của người khác là điều rất dễ dàng, mà Bạch Chấn Dương cũng đã quen với điều này.
Bạch Tam Diệp cười khà hút thuốc, trong mắt hiện rõ vẻ háo sắc: “Cô nhóc đó đúng là rất đẹp, rất xứng đôi với cậu chủ”.
Bạch Chấn Dương cười bảo: “Anh Tam Diệp, chị gái của Hạ Hiểu Y được mệnh danh là mỹ nhân số một thành Bắc An đấy. Anh không muốn thử xem cảm giác chơi mỹ nhân số một sẽ thế nào à?”
Bạch Tam Diệp nghe vậy thì sáng mắt lên: “Cũng không phải không thể, nhưng ban đầu bố cậu sắp xếp cho cậu đến Bắc An học là để cậu khiêm tốn hơn, không biết liệu lần này chúng ta có khiến ông ấy không vui không nữa”.