• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ có một người chiến đấu với mười mấy võ giả cấp D mà vẫn chiến thắng? 

Việc này đã hoàn toàn vượt quá nhận thức bình thường! 

Những người có mặt đã đông thành tượng đá. 

Tống Viễn Đông rốt cuộc cũng bắt đầu hốt hoảng. 

Mặt hắn ta đỏ lựng, cổ nổi gân xanh, sừng sộ trừng Lâm Nhiệm: “Tao cho mày biết! Cô dâu có đồng ý hay không cũng đếch tới lượt mày quyết định!" 

Đoạn hắn ta thô bạo tóm lấy cổ tay Hạ Thiên Kỷ, nói: “Mày có gả hay không? Nghĩ về Hạ Hiểu Y đi, gả hay không?!" 

Còn bổ sung thêm một câu đầy ác độc: “Chỉ cần mày dám từ chối, tao sẽ lập tức sai người bán nó vào khu ổ chuột ở Haider! Tao nói là làm!" 

Bắc An cách biên giới Đại Hạ không xa, việc buôn người có cấm cũng không thành, nói không chừng nhà họ Tống còn có dính líu đến. 

Hạ Thiên Kỷ cắn chặt đôi môi đầy vết thương, bề mặt răng cũng nhuốm máu. 

 "Đồng ý đi Hạ Thiên Kỷ! Mày nghĩ cho món nợ của cậu mày, cho tương lai của em mày đi! Đừng có chọn làm thứ vong ân phụ nghĩa lúc này!", bà mợ Lý Hỉ Yến cũng sốt ruột la lên. 

Những lời đe dọa của Tống Viễn Đông hiển nhiên cũng rơi vào tai Lâm Nhiệm. 

"Em gái của anh em tao cũng là em gái tao. Tao không cho phép bất kỳ ai hiếp bức em ấy”, đôi mắt anh trong vắt lạnh lùng, bắt đầu có mùi thuốc súng tản ra quanh thân: “Bây giờ mày thả em ấy ra thì còn giữ được mạng, nhà mày còn được sống tiếp, bằng không thì cái Bắc An này sẽ chẳng còn chỗ dung thân cho lũ chúng mày nữa”. 

Tống Viễn Đông nhìn anh không chớp mắt, vươn lưỡi ra liếm môi: “Tao sống ngần ấy năm, chưa thấy thằng nào lớn lối như mày”. 

Bất thình lình, hắn ta rút từ bên hông ra một con dao, kề vào mặt Hạ Thiên Kỷ. 

Không ngờ chú rể lại dám mang hung khí vào hôn lễ! 

"Ha ha, tao cưới nó về chỉ để chơi cho vui mà thôi. Còn mày, lập tức cút khỏi khách sạn, hoặc tao rạch mặt nó!", Tống Viễn Đông cất tiếng cười lạnh lẽo xen lẫn biến thái. 

Một vài khách mời nghe thấy mà tỏ vẻ không đành lòng. Tống Viễn Đông là một tên biến thái nói được làm được, chẳng lẽ cô gái được mệnh danh "mỹ nhân số một Bắc An" sẳp bị hủy dung thật ư? 

Lâm Nhiệm chỉ hỏi lại: “Vậy là mày tiếp tục đe dọa? Được thôi”. 

Hạ Thiên Kỷ kêu lên: “Anh Lâm… Anh đi đi! Đừng lo cho em! Thế lực nhà họ Tống mạnh lắm!" 

Tuy bị lưỡi dao lạnh ngắt kề sát mặt nhưng cô vẫn không sợ hãi, ngược lại còn lo lắng cho an nguy của Lâm Nhiệm. 

Đến nỗi suýt nữa đã gọi "anh Lâm Nhiệm", nhưng lời vừa đến đầu lưỡi đã bị nuốt ngược vào, chỉ sợ khiến anh bại lộ thân phận. 

"Trước mặt tao mà còn dám tình chàng ý thiếp, đúng là hai con chó đê tiện!", trong mắt Tống Viễn Đông ánh lên vẻ tàn nhẫn, con dao trong tay áp xuống. 

Nhưng chỉ một giây sau, hắn chỉ thấy hai mắt hoa lên, Lâm Nhiệm đã xuất hiện ngay trước mặt! 

"Á!!" 

Trước mọi tầm mắt của khách mời, Tống Viễn Đông rú lên một tiếng đau đớn. 

Cổ tay và cánh tay hắn ta đã bị vặn theo một góc độ đến là giật mình. 

Lâm Nhiệm không chỉ vặn gãy tay mà còn giật lấy dao găm, cắm thẳng vào vai Tống Viễn Đông. 

Máu phun như suối! 

Anh không lập tức rút dao ra mà thuận thế xoay một vòng, để lưỡi dao khoét một lỗ be bét máu trên vai hắn. 

Cơn đau khiến Tống Viễn Đông co giật tại chỗ. 

"Lập tức phái người đưa Hạ Hiểu Y trở về”, Lâm Nhiệm xách cổ áo hắn ta lên, lạnh lùng ra lệnh: “Con bé mà xây sát gì là tao cho nhà họ Tống mày tan nát!" 

Câu nói kết thúc với một quả đấm thụi vào mặt Tống Viễn Đông. 

Sống mũi hắn ta lập tức vỡ vụn, máu từ hai lỗ mũi tuôn ra như thác, bắn tóe khắp mặt mày. 

… 

Giờ phút này, từ hiện trường hôn lễ đến dinh thự nhà họ Tống đều đã rối như một cuộn tơ vò. 

Cha mẹ Tống Viễn Đông là ông Tống Lương Minh và bà Lữ Nghệ Vi đang đi đàm phán việc làm ăn quan trọng ở nước ngoài. Sở dĩ không trở về tham gia hôn lễ của con trai là vì hai người đều biết đây chỉ là một trò chơi của Tống Viễn Đông, ngay cả giấy đăng ký kết hôn cũng không thể đi nhận. 

Người duy nhất có quyền xử lý vào lúc này chỉ có chị của chú rể, Tống Tử Viện. 

Nhưng cho dù có mặt tại buổi lễ, cũng chứng kiến em trai mình bị đánh bầm dập, chị ta vẫn không hề ra mặt. 

Không phải vì nhát gan mà là vì Tống Tử Viện đã nhìn ra Lâm Nhiệm khó đối phó thế nào, cần phải tập trung mọi nguồn lực lại để ứng phó. 

Nhưng nhà họ Tống bị tát thẳng vào mặt thế này, nếu cứ giữ im lặng thì sau này chắc chắn sẽ trở thành trò cười khắp thành phố, biết sống ở Bắc An thế nào cho được? 

Tống Tử Viện trơ mắt nhìn đứa em kêu la thảm thiết trên sân khấu, không lộ ra chút cảm xúc gì, phân phó cấp dưới: “Thứ nhất, lập tức cho người đưa Hạ Hiểu Y đến đây. Thứ hai, đi mời đại sư Hàn Hà Duyên, nói học trò ông ấy bị người đánh trọng thương. Thứ ba, liên lạc chi nhánh giám sát Bắc An, mời Giám sát trưởng Tề phái một đội giám sát đặc biệt đến ngay tức khắc”. 

Ba mệnh lệnh tương đương với ba tầng bảo hiểm. 

Có tiến có lùi, gọn gàng rành mạch. 

Cấp dưới không có nghi vấn gì với hai điều đầu, chỉ có điều thứ ba khiến gã biến sắc. 

"Thưa cô Hai, tôi thấy mời đại sư Hàn Hà Duyên ra tay là đủ rồi. Đội giám sát đặc biệt chỉ có thể sử dụng trong thời chiến, họ mà xuất hiện đồng nghĩa với thành phố gặp biến cố lớn, chẳng phải là dùng dao mổ trâu để giết gà hay sao?" 

Sắc mặt Tống Tử Viện đanh lại, giọng cũng hạ nhiệt độ: “Nhà họ Tống gặp nạn còn không phải biến cố lớn à? Làm theo lời tao ngay!" 

… 

Mười mấy phút sau, một chiếc xe kiệu xa hoa lộng lẫy dừng lại trước khách sạn. 

Một người đàn ông trung niên mặc trường sam, đi giày vải từ trên bước xuống. 

Ông ta trông trạc ngũ tuần, dáng dấp không cao, mặt mày túc mục, toàn thân toát ra vẻ mạnh mẽ hùng hậu. 

Đây là người có biệt danh "Tông sư Bắc An" – Hàn Hà Duyên. 

Hầu hết người dân Bắc An đều công nhận vị Hàn đại sư này là người mạnh nhất trong võ đạo khắp thành phố, đệ tử của ông ta căn bản đều được những nhà giàu có thuê làm vệ sĩ, bản thân ông cũng kiếm được tiền tỉ trở về. 

Trong thời đại võ phong thịnh hành khắp Đại Hạ, Hàn Hà Duyên là một người rất có tiếng nói ở thành phố Bắc An. 

Nếu dựa theo hệ thống đánh giá sức mạnh của quân đội thì ông ta đã đạt cấp B từ mười mấy năm trước, hiện nay rất có thể đã chạm đến ngưỡng cửa cao nhất của cấp B. 

Sự xuất hiện của Hàn Hà Duyên khiến khách mời hôn lễ đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, Tống Viễn Đông thì lại nở được nụ cười tàn nhẫn. 

Nhưng không ai ở đây biết rằng, tên sư đoàn trưởng của sư đoàn bộ binh bị Lâm Nhiệm đuổi giết năm năm trước kia… là cấp A.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK