• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2: Tao không đồng ý!

Mười phút sau, trong phòng tiệc. 

Tống Viễn Đông và Hạ Thiên Kỷ đứng sóng vai nhau trên lễ đài, nghe người chủ trì đọc cho hết diễn văn chào mừng. 

Hai người họ nhìn vào là thấy ngay một đôi đũa lệch, Hạ Thiên Kỷ còn cao hơn Tống Viễn Đông nửa cái đầu, nhưng một bên có tiền, một bên có sắc, thế là đã quá phù hợp với tiêu chuẩn xã hội ngày nay. Trong số khách mời lại không có bao nhiêu người nhìn Hạ Thiên Kỷ với ánh mắt thành kiến. 

Trương Kim Cương lộ vẻ đắc ý rõ rệt. Chỉ cần hôn lễ kết thúc, món nợ mà ông ta có đi làm quần quật mấy đời cũng không trả được kia sẽ được xóa bỏ, từ nay vĩnh viễn không sợ bị nhà họ Tống uy hiếp nữa! 

Tống Viễn Đông hạ giọng, nói với một nụ cười lạnh lẽo: “Đúng rồi, chẳng hay cô dâu của tôi có còn nhớ vết sẹo trên mặt tôi từ đâu mà ra không?" 

Hạ Thiên Kỷ không nhìn cũng không đáp. 

"Là do anh mày!", Tống Viễn Đông gầm ghè với một tia ác độc trong mắt: “Tôi chỉ sờ mày vài cái mà nó rạch mặt tao! Thằng chó khốn kiếp!" 

Sờ vài cái? 

Lúc ấy Tống Viễn Đông còn dẫn theo một đám người chặn đường Hạ Thiên Kỷ trong hẻm, nếu Hạ Thiên Minh không kịp đến thì cô sẽ gặp phải kết cuộc gì? 

"Giờ Hạ Thiên Minh đã bỏ mạng ở biên giới rồi, không ai bảo vệ mày được nữa. Món nợ nhiều năm này rốt cuộc cũng đến ngày thanh toán!" Vẻ hung tợn tràn ngập trong mắt Tống Viễn Đông: “Đừng tưởng hôm nay tao mở tiệc linh đình rước mày vào nhà là ngon, đợi sau khi tao chán rồi thì mày cứ chờ bị lột sạch vứt ra ngoài, thành cái giày rách đếch ai cần đi! Ha ha ha!" 

Ngay cả người tâm lý vững vàng như Hạ Thiên Kỷ, nghe được những lời biến thái ấy cũng không kiềm được một cái rùng mình. 

Tống Viễn Đông cưới cô về chỉ là để làm nhục cô, làm nhục người anh đã hy sinh ở biên giới của cô mà thôi! 

Vành mắt càng đỏ lựng lên, cô gái vẫn cứng rắn nhịn xuống, không để nước mắt ứa ra. 

Lúc này, người chủ trì hỏi Tống Viễn Đông: “Anh Tống, anh có đồng ý cưới cô Hạ làm vợ, cho dù có trải qua sinh lão bệnh tử, nghèo khó giàu sang không?" 

Tống Viễn Đông cười cười, liếc nhìn Hạ Thiên Kỷ đầy đắc ý: “Đương nhiên là đồng ý”. 

Người chủ trì quay sang Hạ Thiên Kỷ: “Cô Hạ, cô có đồng ý làm vợ anh Tống không?" 

Hạ Thiên Kỷ im lặng. 

Một thoáng lặng im này khiến bầu không khí đọng lại. 

Tầm mắt của toàn thể khách mời đều đổ dồn vào cô dâu. 

Dưới đài, Trương Kim Cương sốt ruột chửi thầm: “Con Hạ Thiên Kỷ này đúng là thứ vong ân bội nghĩa! Nó không nghĩ cho cậu thì cũng biết nghĩ cho em nó chứ!" 

Gã em họ Trương Minh Minh thì cười khẩy: “Xem ra mấy năm ba mẹ nuôi nó đều thành công cốc cả rồi”. 

Sự im lặng của Hạ Thiên Kỷ đã nằm trong dự đoán của Tống Viễn Đông. 

Hắn cong môi thì thầm: “Tao biết mày cứng cỏi, nhưng nghĩ đến Hạ Hiểu Y đi, mày còn cứng nổi sao?" 

Đôi môi Hạ Thiên Kỷ mấp máy, khuôn ngực phập phồng cho thấy nội tâm giằng xé mãnh liệt. 

Cô nghĩ đến Hiểu Y đang nằm trong miệng cọp, nghĩ đến anh trai đã hy sinh, cuối cùng hạ quyết tâm. 

Nhưng đương lúc cô gái nhắm đôi mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, chuẩn bị nói ra mấy chữ "Tôi đồng ý", cánh cửa phòng tiệc bỗng bị đá văng khỏi bản lề. 

Hai cánh cửa cầu kỳ mà nặng trĩu ấy vỡ nát thành vô số mảnh vụn rải đầy trên mặt đất. 

Bóng người bên ngoài cất giọng lạnh lùng nhưng dư sức đâm thủng màng nghĩ từng người có mặt. 

"Tao không đồng ý!"
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK