• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 10: Anh là anh hai em

Sự xuất hiện của Lâm Nhiệm không khác gì một trận địa chấn lan khắp Bắc An. 

Tin tức luôn là thứ được truyền đi rất nhanh, chẳng bao lâu cả thành phố đều biết chuyện Tống Viễn Đông bị đánh ngay tại hôn lễ. 

Phản ứng của họ là vỗ tay đầy khoái trá. 

Bấy lâu nay ai cũng chướng mắt hành vi ngang ngược trắng trợn của nhà họ Tống nhưng lại không dám làm gì, cuối cùng cũng có người ra mặt thay họ rồi! 

"Nghe nói anh chàng kia còn trẻ lắm, có khi chính là người của tổ giám sát bí mật trong quân đội! Tên Tống Viễn Đông chọc ai không chọc, lại chọc phải người cấp cao này, đúng là đáng kiếp!" 

"Không tin được! Đến Hàn đại sư mà còn bị đánh bại dễ như bỡn! Tôi cứ tưởng ông ấy vô địch rồi chứ!” 

"Nghe nói nhà họ Tống dính líu đến vụ mua bán phi pháp ở biên giới, Tổng bộ giám sát đã cho thành lập tổ điều tra, phỏng chừng bọn nó sắp tiêu rồi!" 

"Không, tôi nghĩ bọn họ không dễ gì bỏ cuộc đâu. Tống Lương Minh nổi tiếng chiều con mà, biết đâu đang lên kế hoạch trả thù dữ dội…” 

Câu chuyện này đã trở thành đề tài trên bàn cơm của người dân khắp Bắc An. 

Nữ chính trong đó – Hạ Thiên Kỷ lại trải qua một giấc ngủ ngon chưa từng có, thẳng đến trời sáng bừng mới chậm rãi tỉnh dậy. 

Cô rời giường, nghe có âm thanh từ nhà bếp mới phát hiện ra đó là Lâm Nhiệm đang mặc tạp dề hầm canh trong đó. 

Nhìn dáng vẻ anh hiện tại, có ai dám nghĩ đây chính là nhân vật khát máu từng đuổi giết sư đoàn bộ binh Haider suốt mấy chục nghìn dặm đâu, nói là anh hàng xóm dịu dàng nhà bên còn đáng tin hơn. 

Thấy Hạ Thiên Kỷ đứng bên cửa, anh cười nói: “Dậy rồi hả em? Cháo gà cũng sắp chín tới”. 

"Dạ, Hiểu Y mấy hôm nay căng thẳng quá nên còn ngủ”, Hạ Thiên Kỷ nhìn nồi cháo nóng bốc hơi nghi ngút, ngửi hương thơm nồng nàn trong mũi, bất giác lại muốn rơi lệ. 

Đã bao lâu rồi cô mới có cảm giác mình đang ở nhà? 

"Anh Lâm Nhiệm định ở lại Bắc An trong bao lâu?", cô hỏi. 

Chỉ sợ đây là một giấc mộng. 

Hạ Thiên Kỷ mặc đồ ngủ trắng tinh, tóc dài để rũ, tuy chưa rửa mặt chải đầu đàng hoàng nhưng lại mang đến cảm giác ở nhà hiếm thấy những lúc thường ngày, không chói lòa lấp lánh mà êm dịu động lòng người. 

Lâm Nhiệm vừa múc cháo ra chén vừa cười đáp: “Hiểu Y sắp thi Đại học đúng không? Đợi con bé thi đậu rồi anh sẽ đi”. 

Ý tứ thế nào đã quá rõ ràng. 

Anh sẽ tiếp tục ở lại Bắc An cho đến khi Hạ Hiểu Y vào Đại học. 

Đảm bảo nhà họ Tống tuyệt đối không thể làm nên trò trống gì. 

"Cảm ơn anh”, Hạ Thiên Kỷ sao lại không nhận ra tấm lòng của anh, nhất thời chỉ cảm thấy cảm động vô cùng. 

Nhưng tính tới tính lui, từ giờ đến kỳ thi tốt nghiệp cuối năm chỉ còn hơn một tháng, cho dù có thêm nghỉ hè thì thời gian Lâm Nhiệm ở lại cũng sẽ không vượt quá ba tháng. 

Lâm Nhiệm hỏi cô: “Em có kế hoạch gì sau khi Hiểu Y thi đậu không?" 

Hạ Thiên Kỷ cắn nhẹ vào môi, trong mắt toát ra vẻ kiên định: “Em muốn vào quân đội”. 

"Tòng quân?", Lâm Nhiệm có một thoáng ngạc nhiên trước những lời này, nhưng chợt nhớ đến Hạ Thiên Minh thì hiểu ra được động cơ của Hạ Thiên Kỷ, không khỏi thấy bội phục vô cùng. 

"Thật ra thì với gương mặt này, em có thể có được một cuộc sống bao người ao ước, nhưng…”, anh lắc đầu, nhìn thẳng vào mắt cô: “Tòng quân rất cực khổ, cũng rất nguy hiểm”. 

Hạ Thiên Kỷ không chút tránh né, ánh mắt càng trở nên kiên quyết hơn: “Từ ngày anh hai qua đời, em đã lập chí phải vào quân đội. Em muốn trở nên giống như anh ấy… và giống như anh Lâm Nhiệm”. 

Em cũng muốn được như các anh, có thể đứng ra bảo vệ người cần được bảo vệ. 

Câu nói của Hạ Thiên Kỷ khiến cảm xúc Lâm Nhiệm bất chợt dâng lên, một lọat những cảnh tượng từng trải qua trên chiến trường xuất hiện trước mắt. 

Bội phục thì bội phục, nhưng anh vẫn không yên lòng: “Em nên suy nghĩ kỹ càng, em hoàn toàn có thể…” 

Lời anh còn chưa dứt, Hạ Thiên Kỷ đã lắc đầu: “Anh Lâm Nhiệm, sau ngày hôm qua, quyết tâm của em chỉ càng được hun đúc thêm, sẽ không bao giờ thay đổi. Đời người ngắn lắm, em muốn làm gì đó thật sự có ý nghĩa”. 

Lâm Nhiệm cười rộ lên, một nụ cười buồn bã: “Anh có thể thấy hình bóng của anh hai em trên người em. Hai anh em quả thật rất giống nhau”. 

Cũng quả quyết, cũng ương ngạnh, cũng giàu lòng trách nhiệm như nhau. 

Hạ Thiên Kỷ lại cắn môi tỏ vẻ chần chừ. 

"Thiên Kỷ, em muốn gì cứ việc nói ra. Anh và anh hai em là bạn bè vào sinh ra tử, em cứ xem anh như người trong nhà là được”, Lâm Nhiệm nói: “Em nói đi”. 

"Vậy… Anh Lâm Nhiệm”, ánh mắt Hạ Thiên Kỷ đọng lại: “Nếu em vượt qua sát hạch tòng quân, xin anh hãy giúp em chăm sóc Hiểu Y”. 

Lâm Nhiệm bật cười: “Không thành vấn đề. Anh đã nghĩ kỹ rồi, em có không tòng quân thì anh cũng sẽ chăm sóc em luôn”. 

Có lẽ chỉ có mình anh mới có tư cách nói ra những lời này, đổi lại là ai khác chắc đã bị mắng là bỉ ổi. 

Bởi vì cặp chị em Hạ Thiên Kỷ – Hạ Hiểu Y đi theo hai phong cách khác nhau này vốn đã rất nổi tiếng ở Bắc An, có không biết bao nhiêu người mơ mộng muốn hái cả hai đóa hoa xinh đẹp ấy. 

Hạ Thiên Kỷ nghe vậy thì lộ ra một nụ cười yên lòng, thậm chí còn không ý thức được hai gò má mình đã thoáng đỏ lên. 

Động tác của Lâm Nhiệm chợt khựng lại. Anh ngẩng đầu lên khỏi nồi cháo nghi ngút, nói: “Thiên Kỷ, nếu em không ngại thì từ nay về sau, anh chính là anh hai của em và Hiểu Y”. 

"Dạ, anh hai”. 

Hạ Thiên Kỷ nhỏ giọng đáp lại với đôi mắt ửng hồng. 

Xưng hô xa lạ rồi lại thân quen vô cùng. 

Cô nếm thử một ngụm cháo nóng hổi, cảm nhận được mùi vị đậm đà thơm phức chảy thẳng vào tim, khiến đáy lòng ấm áp đến muốn bật khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK