Chương 11: Xin lỗi ai?
Tại nước láng giềng tiếp giáp biên giới phía Bắc Đại Hạ – Rawls.
Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi tuy lo cho con trai đến sốt cả ruột nhưng trước mắt lại có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Việc này có liên quan đến con đường phát triển về sau của gia tộc khiến hai người không thể không ở lại Rawls để đàm phán về quyền khai thác mỏ Nguyên Tinh.
Tập đoàn nhiên liệu Foey đứng đầu Rawls gần đây đang tìm một đối tác ở Đại Hạ để cùng khai thác một mỏ Nguyên Tinh mới được phát hiện ở khu vực tiếp giáp giữa phía Bắc Đại Hạ và phía Nam Rawls.
Vừa nghe thấy tin này, vợ chồng Tống Lương Minh đã chủ động đến thăm, cho thấy thành ý to lớn cỡ nào.
Trải qua khảo sát, tập đoàn Foey cho rằng thực lực nhà họ Tống cũng không tệ, vì vậy đã chuẩn bị đặt bút ký hợp đồng.
Chỉ cần vợ chồng Tống Lương Minh ký tên mình vào bản hợp đồng đó thì trong vòng chưa đến hai năm nữa, bọn họ sẽ không chỉ là gia đình giàu nhất Bắc An, mà có thể là giàu nhất phía Bắc – tất cả là nhờ có sự xuất hiện của mỏ Nguyên Tinh quý báu.
Giờ phút này, Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi đã có mặt trong phòng họp, chờ đợi đại diện đến từ Foey.
Nhưng không biết vì sao mà tập đoàn luôn đúng giờ đến từng phút từng giây hôm nay lại trễ tận một tiếng.
Đương lúc vợ chồng họ Tống bắt đầu thấy bất an, cánh cửa phòng họp mở ra, để một cô gái xinh đẹp với mái tóc vàng xõa ngang vai bước vào.
Theo sát phía sau là hai hàng vệ sĩ cao to vạm vỡ.
Cô gái này tên là Elena, trông khuôn mặt chỉ tầm hai mươi mấy tuổi. Vóc dáng cô dong dỏng cao, người khoác âu phục màu tro, tay áo xắn lên để lộ một phần cánh tay, trông vô cùng giỏi giang chuyên nghiệp.
Ở cái tuổi này mà đã có thể thay mặt tập đoàn sừng sỏ như Foey đến đàm phán về hạng mục hợp tác quan trọng này, bối cảnh cô ta chắc hẳn nằm ngoài tưởng tượng của nhiều người.
Chưa kể đến những lời đồn đãi bay trên phố, rằng đợi người nắm quyền tập đoàn hiện tại về hưu rồi, người tiếp nhận vị trí Tổng giám đốc chính là Elena.
Nhưng bất đồng với mọi ngày khác, Elena hôm nay lại tản ra hơi thở lạnh lẽo, vệ sĩ đi theo cũng mặt lạnh như tiền, không cười không nói, khiến bầu không khí trong phòng họp chợt trở nên nặng nề.
Tống Lương Minh nhạy bén ngửi được mùi bất ổn, vội vã bật dậy: “Cô Elena, đây là… Hôm nay là ngày tốt để ký hợp đồng, vì sao lại mang theo nhiều vệ sĩ đến vậy…”
Đến thằng ngu cũng nhận ra đã có chuyện gì đó xảy ra! Lữ Nghệ Vi đứng ở một bên, miệng thì mỉm cười nhưng trái tim đã nhảy đến tận cổ họng.
Elena chỉ nhàn nhạt liếc nhìn Tống Lương Minh, sau đó bất thình lình vung tay.
CHÁT!
Giáng một cái tát thẳng vào má ông ta.
Tạo nên một âm thanh lảnh lót vang dội.
Một dấu tay đỏ chót in hằn trên má khiến phú ông số một Bắc An như tỉnh dậy từ cơn mê.
"Cô Elena, cô… Có phải chúng ta… hiểu lầm gì đó không? Vì sao lại… lại đánh chồng tôi?", Lữ Nghệ Vi cũng lắp bắp trong sững sờ.
Bọn họ ngang ngược phách lối đã thành thói ở Bắc An, nhưng trên đời sẽ luôn có người trên cơ họ.
"Tôi không chỉ muốn đánh chồng bà mà còn đánh cả bà nữa, con mụ không biết điều”.
Elena lạnh lùng phun ra, lại giơ tay bạt tai Lữ Nghệ Vi.
Bà ta bị cú tát làm cho lảo đảo, dúi dụi tông vào vách tường khiến trán bầm tím một mảng lớn.
"Chuyện này…”, Tống Lương Minh không dám sang đỡ vợ, chỉ đưa tay lên ôm bên má sưng vù, nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: “Cô Elena… Không phải việc đàm phán vẫn luôn thuận lợi sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Một người tác oai tác quái quen thói như ông ta, nay bị tát tai mà không dám cự lại, còn phải nhẫn nhịn cười cho qua.
Lữ Nghệ Vi đầu bù tóc rối cũng không dám rên lên một tiếng, chỉ sợ làm hỏng thương vụ mỏ Nguyên Tinh.
Bởi vì nhà họ Tống không cách nào so được với con quái vật trong lĩnh vực nhiên liệu như tập đoàn quốc tế Foey này được!
Elena cất giọng, nghe còn lạnh hơn cả sắc mặt cô: “Các người đã chọc phải người không nên đụng tới”.
Cô vừa dứt lời, hai hàng vệ sĩ phía sau đã đồng loạt rút súng ra.
Thái độ của họ không giống như đang diễn trò vui, khiến Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi hoảng sợ run lên bần bật.
Bởi vì họ có thể cảm nhận được sát khí mãnh liệt đang tỏa ra từ các vệ sĩ một cách vô cùng rõ ràng.
Vợ chồng Tống Lương Minh dám tin rằng chỉ cần Elena ra lệnh thôi, họ sẽ bị bắn thành cái sàng ngay lập tức!
Ánh mắt rét lạnh của cô gái tóc vàng chậm rãi qua lại giữa Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi, khiến căn phòng chìm vào im lặng kéo dài hơn một phút.
Chỉ một phút ngắn ngủi thôi, nhưng với vợ chồng Tống Lương Minh thì chẳng khác gì một năm dài đằng đẵng, làm cho mỗi một hơi thở cũng trở nên khó nhọc vô cùng.
"Nếu là tôi trước kia thì các người đã gửi thây lại Rawls rồi, nhưng anh ấy từng dặn tôi phải hiền thục lại, cho nên… Tôi sẽ không giết các người”, nói đến đây, sát ý mênh mông trong mắt Elena hơi chút thu lại, nhường chỗ cho vẻ dịu dàng quyến luyến: “Tôi sợ anh ấy không vui”.
"Anh… anh ấy là ai?", Tống Lương Minh hỏi trong cơn kinh hoàng.
Elena không giải thích thêm, độ ấm trong giọng nói tan biến, âm sắc cũng nâng lên một quãng tám: “Các người lập tức cút về Đại Hạ, về Bắc An mà dập đầu xin lỗi, tìm mọi cách để được anh ấy tha thứ ngay! Nếu anh ấy không tha, tôi đảm bảo sẽ khiến nhà họ Tống từ trên xuống dưới, một con chó cũng không còn!"
Đi kèm theo những lời này là khí thế của người bề trên không ngừng tản ra từ Elena.
Dập đầu xin lỗi ai cơ?
Mang trái tim đong đầy sợ hãi, Tống Lương Minh và Lữ Nghệ Vi bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghĩ đến một đáp án.
Là con rồng sang sông hiện đang dừng chân tại Bắc An kia!
…