• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng không ai chú ý thấy lúc này Lâm Nhiệm đang quan sát kỹ Hồ Uy Bưu, nhìn thêm vài lần anh thấy trông ông ta có vẻ hơi quen. 

  Trình Thanh Dương tiếp lời, cười lạnh lùng bảo: “Rất đơn giản, nắm đấm của ai cứng hơn thì đạo lý nằm trong tay người đó”. 

Hồ Uy Bưu nhìn Lâm Nhiệm, sau đó nhìn vào Lý Phóng Minh – người dẫn đầu đội giám sát đặc biệt, lãnh đạm cất lời: “Đừng tưởng có đội giám sát chống lưng là có thể chống lại được nhà họ Trình, trước đây đội giám sát đặc biệt của Bắc An cũng không chỉ một hai lần xảy ra thương vong nghiêm trọng”. 

Lời nói của Hồ Uy Bưu đã quá rõ ràng. 

Ông ta muốn gây ra thương vong nặng nề cho đội giám sát đặc biệt! 

Nghe xong lời này, trong mắt Lý Phóng Minh đã lan ra sát khí. 

“Làm theo lời tôi nói thì tôi sẽ cho cậu được sống”, Hồ Uy Bưu nhìn thẳng vào Lâm Nhiệm, Nguyên Lực trên người đã bắt đầu dâng lên. 

Tuy Trình Thanh Dương dùng nước Nguyên Tinh nuôi dưỡng cơ thể nhiều năm, nhưng nghiêm túc mà nói, anh ta vẫn chưa bước vào ngưỡng cửa võ giả, bây giờ anh ta đứng trước Hồ Uy Bưu có cảm giác không thể thở nổi. 

Trình Thanh Dương lùi ra hai bước, né tránh khí thế đáng sợ kia, hung ác nói: “Chú Hồ, giúp tôi đánh thằng khốn này tàn phế đi! Người Tống Tử Viện bảo tôi tìm chính là nó!” 

Nghe thấy câu này, ánh mắt Lâm Nhiệm sáng lên, sau đó anh hứng thú nói: “Tống Tử Viện? Hình như chuyện càng trở nên thú vị hơn rồi, tao vẫn chưa đợi được lời xin lỗi của cô ta đâu”. 

Lúc trước Lâm Nhiệm khiến nhà họ Tống của Bắc An quỳ xuống, thậm chí Tống Lương Minh còn có ý tặng Tống Tử Viện cho anh, muốn kết bạn với rồng sang sông trẻ tuổi này, nhưng từ ngày hôm đó Tống Tử Viện lại biến mất khỏi Bắc An, nhà họ Tống tìm mãi không thấy. 

Vì vậy lần này Trình Thanh Dương cũng đã va vào họng súng. 

“Đúng vậy, Tử Viện nhờ tao phế mày, lần này mày cũng vừa khéo va đúng vào họng súng rồi đấy, ha ha”, Trình Thanh Dương cười mỉa mai: “Sau khi xử lý mày xong, tao sẽ giúp Tử Viện lấy lại quyền quản lý nhà họ Tống. Chú Hồ, mau lên đi, tôi đang vội”. 

Trong mắt anh ta, Hồ Uy Bưu là một tồn tại vô địch, Lâm Nhiệm chẳng là cái thá gì cả. 

Lúc này Trình Thanh Dương và Hồ Uy Bưu đều đang nghĩ rằng chân của Bạch Tam Diệp là do đội giám sát đặc biệt chặt đứt. 

Hồ Uy Bưu nhàn nhạt nói: “Tất cả mọi người, quỳ xuống cho tôi”. 

Dừng một chút, ông ta nhìn Lâm Nhiệm: “Còn cậu thì tự chặt tay phải của mình đi, như vậy nhà họ Trình sẽ tha cho cậu. Tôi nói lời giữ lời”. 

Nghe có vẻ như Hồ Uy Bưu thật sự suy nghĩ cho Lâm Nhiệm, dường như rất bao dung. 

“Đám nhà giàu các người, lẽ nào thật sự đều vô lý vậy sao?”, lúc này Hạ Thiên Kỷ đứng ra lên tiếng, dường như màn đêm cũng sáng lên đôi phần. 

Hạ Thiên Kỷ nghe những lời vừa rồi không khỏi tức giận, chân tướng sự thật đã bày ra đó nhưng nhà họ Bạch và nhà họ Trình lại không quan tâm, ngược lại còn cực kỳ trịch thượng! 

Hồ Uy Bưu còn định tha mạng cho Lâm Nhiệm, ông ta nghĩ mình đang nhân từ và thương hại đấy à? 

… 

Nhìn thấy Hạ Thiên Kỷ, hai mắt Trình Thanh Dương sáng lên. 

Không ngờ Bắc An còn có người đẹp không thua gì Tống Tử Viện! 

“Đúng vậy, tôi vô lý đấy, sao nào?”, Trình Thanh Dương nhìn chằm chằm Hạ Thiên Kỷ, tiến lên trước vài bước, nói với vẻ bỡn cợt: “Đương nhiên nếu thái độ nhận sai của cô thành khẩn thì tôi cũng có thể tha cho cô”. 

Khi Hạ Thiên Kỷ lên tiếng, Lâm Nhiệm đã về lại bên cô, sở dĩ bây giờ anh chưa ra tay cho Trình Thanh Dương một bài học là vì hình như anh đã phát hiện ra một điều mới, trong mắt anh hiện lên vẻ ngạc nhiên và vui mừng. 

Bởi vì trong lúc tức giận, trên người Hạ Thiên Kỷ loé lên một luồng sáng màu tím mờ nhạt khó phát hiện. 

Luồng sáng màu tím này cực nhạt, nhưng lại mang đến cho người ta một cảm giác vô cùng thuần khiết. 

Luồng sáng màu tím chỉ lập lòe vài giây rồi biến mất, nếu không quan sát kỹ thì rất khó phát hiện. Thậm chí đứng ở góc độ của Hồ Uy Bưu còn không hề phát hiện ra tình hình ở đây. 

Đương nhiên, dù Hồ Uy Bưu phát hiện ra luồng ánh sáng tím ấy thì chắc cũng không biết nó có ý nghĩa gì. 

Nhưng Lâm Nhiệm lại biết, biểu hiện lúc này của Hạ Thiên Kỷ đại diện cho… một tương lai vô hạn! 

Đây là mức hoà hợp vượt qua cấp S! Là thiên phú siêu cấp kép về cả võ đạo và Nguyên Lực. 

Do số lần ánh sáng tím này xuất hiện cực kỳ ít nên trong hệ thống võ giả hiện tại cũng không mấy ai biết đến. 

Nếu không phải Lâm Nhiệm từng được tiếp xúc với tài liệu tuyệt mật của quân đội thì bây giờ cũng không thể hiểu được ý nghĩa của luồng sáng tím này. 

Điều quan trọng nhất là Hạ Thiên Kỷ mới chỉ tiếp xúc với nước Nguyên Tinh vài ngày mà đã kích hoạt được thuộc tính này. 

Trong tài liệu tuyệt mật Lâm Nhiệm từng đọc, trên toàn thế giới đã từng có võ giả ánh sáng tím, mỗi cái tên đều toả sáng rực rỡ, tựa như ngôi sao sáng của nền văn minh nhân loại! 

Về sau, trong giới võ giả đã có một danh xưng vô cùng thích hợp cho võ giả siêu cấp vượt qua cực hạn của nhân loại này là cấp Tinh Thần. 

Mà bây giờ Hạ Thiên Kỷ cũng có khả năng trở thành ngôi sao sáng chói ấy. 

Cao thủ cấp Tinh Thần vô cùng ít, mấy cái tên xuất sắc ấy gần như đã biến mất trong dòng sông dài thời gian, nhưng trong quân đội Đại Hạ hiện giờ lại vẫn có một cấp Tinh Thần trẻ tuổi. 

Mấy ngày trước Lâm Nhiệm mới vừa nói chuyện điện thoại với cô ấy. 

… 

Ngay khi Lâm Nhiệm đang bị phát hiện này làm cho da đầu tê dại thì xa xa vang lên tiếng máy bay trực thăng. 

Mấy con thú dữ bằng thép đang nhanh chóng bay đến đây ở độ cao thấp. 

Mà những ánh đèn pha sáng rực chói mắt đã sáng lên từ những chiếc trực thăng này, chiếu sáng vị trí mà mấy người phía Lâm Nhiệm đang đứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK