• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh ấy vọng vào tai Hạ Thiên Kỷ nghe có chút quen thuộc, dường như đã từng gặp qua, khiến cô quay phắt lại. 

Một giây sau, ánh mắt cô ngưng đọng, cả người run lên. 

Bóng người kia khiến đôi môi cô mấp mấy rồi lại không thốt ra được gì, bởi cô cũng không thể tin vào mắt mình. 

Cùng lúc ấy, toàn bộ phòng tiệc đã rơi vào im lặng. 

Không một ai dám tưởng tượng sẽ có người đến phá rối hôn lễ của con trai cả gia tộc giàu nhất thành phố. 

Người ngoài cửa là một thanh niên mặc bộ đồ thể thao giản dị, vóc dáng không tính là vạm vỡ nhưng tướng mạo lại vượt xa tiêu chuẩn trung bình, trong đó ấn tượng nhất là đôi mắt sáng ngời như chất chứa khói súng và gió sương vĩnh viễn không bao giờ tan biến. 

Các khách mời vô thức so sánh anh và chú rể Tống Viễn Đông, phát hiện ra nếu chỉ nhìn bề ngoài thì người này càng xứng đôi với Hạ Thiên Kỷ hơn. 

Hạ Thiên Kỷ những năm qua đã phải chịu khổ không ít, mỗi một lần cô đều tự như phải kiên cường, phải nhẫn nhịn, cho đến nay cũng không cho phép mình rơi lệ. Nhưng vào giây phút thấy người kia xuất hiện như từ trời cao giáng xuống, nước mắt đã thoát khỏi khống chế mà dâng tràn trong mắt cô. 

Bởi vì người ấy chính là Lâm Nhiệm! Là anh em thân thiết nhất với anh trai cô trong quân đội! 

Là người đã "mất đi" từ năm năm trước! 

Không phải anh đã hy sinh ở Haider rồi sao? Tang lễ năm ấy còn được trực tiếp khắp cả nước kia mà?! 

Hạ Thiên Kỷ ngày đó cũng đứng trước tivi mà khóc nấc không thôi. 

Nhưng đúng là trong tang lễ tuyệt nhiên không có tấm ảnh nào của Lâm Nhiệm, phần lớn người dân Đại Hạ còn không biết vị Thiếu tướng trẻ tuổi kia trông ra sao. 

Cảnh còn người mất, có lẽ trong căn phòng này đã không còn ai nhớ đến cái tên Lâm Nhiệm, nhưng Hạ Thiên Kỷ vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên. 

Đầu óc cô trống rỗng, trong ánh mắt đã không còn những vị khách khác mà chỉ phản chiếu lại duy nhất một bóng người. 

Năm xưa khi Hạ Thiên Minh về thăm nhà, Lâm Nhiệm đi theo anh, vừa lúc bắt gặp cảnh Tống Viễn Đông dẫn theo đám đàn em chặn đường Hạ Thiên Kỷ trong ngõ hẻm. 

Hôm ấy, Hạ Thiên Minh cho Tống Viễn Đông vết sẹo làm kỷ niệm, Lâm Nhiệm thì đập gãy tay từng đứa đàn em một. 

Chuyện đã qua nhiều năm, lại xảy ra lúc tờ mờ tối nên Tống Viễn Đông chỉ nhớ mỗi Hạ Thiên Minh chứ không nhớ mặt mũi Lâm Nhiệm trông ra sao. 

Lúc này, hắn ta nghiền ngẫm nhìn người thanh niên xuất hiện trước kia, phì cười mỉa mai: “Không ngờ ở cái đất Bắc An này thật sự có kẻ có mắt như mù, dám đến phá đám hôn lễ của tao?" 

Lâm Nhiệm chỉ nhìn lại bằng đôi mắt không chút cảm xúc: “Tao đến đưa Hạ Thiên Kỷ đi. Không ai được phép cưỡng ép em ấy làm bất cứ điều gì!" 

Không ai được phép cưỡng ép! 

Những lời này khiến dòng lệ trong mắt Hạ Thiên Kỷ ngưng đọng lại, cuối cùng vỡ đê mà ra. 

Bao năm qua cô đã một mình chịu đựng quá nhiều, để giờ đây mọi áp lực đều theo nước mắt trôi đi. 

Hạ Thiên Kỷ im lặng rơi lệ, đôi môi nhoẻn lên một nụ cười khao khát khiến vô số khách mời nhìn thấy đều không hẹn mà cùng nghĩ, "mỹ nhân số một Bắc An" trông càng diễm lệ hơn thường ngày. 

"Không không, mày sai rồi. Ở nơi này tao có thể bắt ép bất kỳ ai, Hạ Thiên Kỷ cũng không ngoại lệ”, sắc mặt Tống Viễn Đông hơi tối đi, khoát tay với mấy tên vệ sĩ: “Chặt chân thằng này rồi vứt nó vào rừng cho sói gặm cho tao!" 

"Lẹ lên! Tống nó ra ngoài, đừng để làm hỏng ngày vui!", ông cậu Trương Kim Cương cũng sốt sắng hùa theo. 

Bởi vì nếu không thể "bán" đứa cháu đi êm xuôi, phỏng chừng kẻ bị vứt cho sói gặm chính là ông ta! 

Tống Viễn Đông vừa dứt lời, hai tên vệ sĩ mặt âu phục màu đen đã nhào về phía Lâm Nhiệm đầy hung tợn. 

"Đừng! Dừng lại đi!", Hạ Thiên Kỷ hoảng sợ hô to. 

Cô biết Lâm Nhiệm rất lợi hại, nhưng trong lòng vẫn không nhịn được mà lo lắng cho anh. 

Khóe miệng Tống Viễn Đông nhếch lên thành một nụ cười pha lẫn ác độc và khinh miệt: “Hạ Thiên Kỷ, mấy thằng theo đuổi mày vài năm qua đều bị tao đánh cho tàn phế, về phương diện này thì tao kinh nghiệm đầy mình”. 

Hắn ta tự động xếp Lâm Nhiệm vào danh sách tình địch đến cướp cô dâu. 

Hai tên vệ sĩ kia cũng đã quen với những chuyện thế này. 

Bọn chúng đã theo bảo vệ Tống Viễn Đông từ ngày hắn ta bị Hạ Thiên Minh rạch mặt, có sư phụ là "Tông sư Bắc An" Hàn Hà Duyên, đối phó với người thường thì hoàn toàn dư sức, thậm chí nếu tòng quân có lẽ ít nhất cũng được đánh giá là "chiến sĩ cấp D". 

Đối với người thường mà nói, hai tên này chính là siêu nhân. 

Nhưng những gì xảy ra sau đó khiến Tống Viễn Đông ngây ra như phỗng. 

Đứng trước đòn tấn công hung hãn của vệ sĩ, Lâm Nhiệm không những không di chuyển mà còn bắt lấy quả đấm của một tên, bẻ ngược về sau. 

Tên vệ sĩ rú lên thảm thiết khi thấy cánh tay và bả vai mình bị vặn thành một góc độ nhìn mà ớn lạnh, chẳng khác gì cái bánh quai chèo. 

Các khách mời không hẹn mà cùng rùng mình. 

"Giết nó cho tao!", hai hàng lông mày dựng ngược, Tống Viễn Đông gầm lên. 

Tên vệ sĩ còn lại nghe lệnh bèn rút con dao găm bên hông ra, rạch một đường ngang cổ họng Lâm Nhiệm. 

Hạng biến thái như Tống Viễn Đông tất nhiên sẽ không quan tâm liệu hôn lễ của mình có nhuốm máu hay không rồi. 

Nhưng mũi dao còn chưa chạm được đến Lâm Nhiệm thì bàn chân anh đã nện một cước vào lồng ngực tên vệ sĩ. 

Nhanh quá! 

Tên vệ sĩ chưa từng thấy ai ra chiêu nhanh đến vậy. 

Rốp! 

Âm thanh như sấm nổ vang lên khi lòng bàn chân Lâm Nhiệm tiếp xúc với lồng ngực tên vệ sĩ. 

Chỉ thấy gã kia bay ngược về sau, đầu đập vào cạnh sân khấu khiến máu tươi túa ra đầy mặt và cổ, hôn mê tại chỗ. 

Lâm Nhiệm nhìn Tống Viễn Đông, lạnh lùng lặp lại: “Tao không đồng ý hôn lễ này”. 

Từng lời từng chữ như búa tạ nện vào tim mỗi người có mặt. 

Có thể thấy người này rất rất mạnh, đối mặt với cao thủ được đánh giá "cấp D" mà vẫn hạ gục dễ dàng, vậy thì sức chiến đấu của anh ta phải đạt đến trình độ nào đây? 

Thấy hai tên vệ sĩ đều bị thương nặng, trái tim Tống Viễn Đông nện thịch một cái, vẻ thong dong trấn định lúc trước lập tức biến mất. 

Màn xuất hiện rào rạt dữ dội của Lâm Nhiệm khiến Hạ Thiên Kỷ khóc mãi không ngừng. 

Từ cha mẹ đột ngột qua đời đến anh trai hy sinh trên chiến trường, cô gái kiên cường này chịu đựng bao nhiêu năm, cuối cùng cũng chờ được ngày có người đến nâng đỡ. 

"Mày là thằng đéo nào mà dám lớn lối ở Bắc An nhà tao?!", Tống Viễn Đông rõ ràng có chút bất ngờ khi thấy hai vệ sĩ cao thủ vậy mà lại bị phế đi sau một chiêu, bèn khoát tay với vẻ ngoan độc: “Mày đánh hai thì được, chứ đánh mười được không?" 

Lời vừa dứt, đã có mười mấy vệ sĩ khác rầm rập xông vào. 

Bọn chúng là vệ sĩ phụ trách bảo vệ nhà họ Tống mỗi ngày, tất cả đều thuộc cấp D. 

Khách mời thấy vậy thì không khỏi bất ngờ. Cứ tưởng nhà họ Tống mạnh về kinh tế thôi, nào ngờ ở vũ lực cũng hùng hậu đến vậy. 

Ai nấy đều muốn xem Lâm Nhiệm có thể trụ vững hay không. 

Tâm điểm của mọi sự chú ý lại chẳng hề tỏ ra nao núng, chỉ khinh miệt nói với Tống Viễn Đông: “Đây là bài tủ của mày? Xin lỗi, phải để mày thất vọng rồi”. 

Vừa dứt lời, anh tung cú đấm ra. 

Cho dù bị bất lợi về nhân số, anh vẫn lựa chọn chủ động ra tay! 

Mà mỗi lần Lâm Nhiệm tấn công đều vang lên những tiếng rắc, không phải tay cụt thì là chân gãy, khiến người ngoài nghe được chỉ thấy ù tai run rẩy. 

Chưa đầy một phút sau, mười mấy vệ sĩ đã nằm ngổn ngang trên mặt đất, mất hết ý thức, không ai đứng dậy nổi. 

Một sự im lặng bao trùm phòng tiệc.
 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK