• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1: Hôn lễ.

Năm năm sau tang lễ ở biên giới phía Bắc. 

Tại thành phố Bắc An thuộc phía Bắc nước Đại Hạ. 

Một hôn lễ đang diễn ra tại Di Duyệt – khách sạn cao cấp nhất ở thành phố vùng biên này, với khách khứa đang xôn xao vào chỗ. 

Hôm nay là ngày thành hôn của Tống Viễn Đông – cậu ấm nhà họ Tống giàu nhất thành phố này. 

Vợ sắp cưới của hắn là người được mệnh danh "mỹ nhân số một Bắc An": Hạ Thiên Kỷ. 

Thế nhưng cô gái ngồi trước tấm gương trong phòng trang điểm lại có đôi mắt đỏ bừng và hàm răng đang cắn vào môi muốn bật máu. 

Thợ trang điểm đã tham dự nhiều lễ cưới, nhưng đây là lần đầu tiên thấy một cô dâu mang tâm trạng này, vì thế cũng không biết phải làm sao. 

Chú rể là con trai của gia đình giàu có bậc nhất thành phố, gả vào rồi không cần lo cái ăn cái mặc cả đời, vì sao cô lại mang vẻ mặt bi thương, thậm chí là tuyệt vọng đến thế? 

Người đàn ông trong đôi nam nữ trung niên đứng sau Hạ Thiên Kỷ mở miệng: “Thiên Kỷ à, cậu đã nói cháu bao nhiêu lần rồi. Cháu nghĩ mà xem, cha mẹ con không còn, anh cũng hy sinh, nhà họ Tống chịu rước cháu về làm dâu đã là phúc phận mấy đời của nhà ta rồi!" 

Hạ Thiên Kỷ giương đôi mắt đẹp tràn đầy bi ai nhìn mình trong gương, đôi môi đỏ mấy máy: “Tai tiếng tên Tống Viễn Đông thế nào, cậu mợ cũng đâu phải không biết… Thôi, bây giờ nói gì cũng đã muộn…” 

Người phụ nữ lập tức ngắt lời: “Thiên Kỷ à, cậu mợ cũng chỉ muốn tốt cho cháu mà thôi! Tống Viễn Đông tuy tiếng xấu đồn xa nhưng dù gì cũng là nhà giàu nhất thành phố, người ta cũng vất vả theo đuổi cháu bao nhiêu năm, bây giờ cháu cứ vui vẻ theo về có phải là đẹp cả đôi đường không? Mợ nhắc cho cháu nhớ, mấy năm nấy cậu mợ nuôi cháu ăn học, bây giờ tốt nghiệp rồi cũng phải báo đáp đi chứ!" 

"Báo đáp?", ánh mắt Hạ Thiên Kỷ thoắt cái lạnh đi: “Báo đáp sau khi các người cưỡng ép chiếm đoạt nhà cửa, tiền tiết kiệm của nhà tôi sau khi cha mẹ qua đời, mỗi tháng chỉ bố thí cho tôi vài trăm đồng sống qua ngày, không lúc nào không tìm cách bán tôi đi với giá cao ư…” 

Vành mắt ửng đỏ, cô gằn giọng: “Ngay cả tiền tử tuất của anh tôi cũng bị các người chiếm đoạt!" 

Khi anh trai Hạ Thiên Minh hy sinh, Hạ Thiên Kỷ còn chưa đến tuổi trưởng thành, vì vậy số tiền tử tuất không nhỏ kia đã được gửi về cho người giám hộ trên danh nghĩa của cô: vợ chồng cậu mợ Trương Kim Cương và Lý Hỉ Yến. 

Trương Kim Cương mấy năm gần đây không có công việc đàng hoàng mà cứ lui tới mấy sòng bạc lớn, không chỉ tiêu xài hết tiền tử tuất của Hạ Thiên Minh mà còn mắc nợ một con số khổng lồ, để hình dung thì là sống mấy đời cũng trả không nổi. 

Mà đa số sòng bạc ở Bắc An đều có liên hệ với nhà họ Tống – cái nhà năm xưa cũng từng khởi nghiệp bằng con đường này. 

"Thiên Kỷ à, lớn rồi cũng phải biết san sẻ với gia đình chứ. Cậu Tống đã hứa chỉ cần cưới được cháu về là sẽ xóa hết nợ nần cho cậu cháu, cũng cho em họ cháu vào tập đoàn nhà họ, tiền đồ xán lạn biết bao…” 

"Chính xác! Chị không suy nghĩ cho tôi được hay sao mà ích kỷ vậy?" 

Cửa phòng hóa trang mở ra, một gã choai choai tầm mười tám, mười chín đứng bên ngoài càu nhàu. 

Gã chính là con trai của Trương Kim Cương, tên Trương Minh Minh. 

"Ích kỷ?", nghe thấy những lời này, Hạ Thiên Kỷ lập tức đứng dậy, quắc mắt trừng gia đình ông cậu đầy lạnh lùng: “Hy vọng các người hiểu rõ, tôi đồng ý kết hôn với Tống Viễn Đông không phải vì món nợ của cậu hay tương lai của em, mà là vì Hiểu Y”. 

Hạ Hiểu Y là cô bé mồ côi được cha mẹ Hạ Thiên Kỷ nhận nuôi vài năm trước, hiện vừa mười bảy, đang học cấp ba, chỉ còn một tháng nữa là phải tham gia kỳ thi Đại học mỗi năm một lần ở Đại Hạ. 

Nhưng cô bé đã mất tích khỏi trường từ hai tuần trước. 

Hay nói đúng hơn là cô đã bị Tống Viễn Đông khống chế, Hạ Thiên Kỷ chỉ còn cách chấp nhận làm vợ hắn ta thì cô bé mới được trả tự do. 

Không phải Hạ Thiên Kỷ chưa từng nghĩ đến báo cảnh sát, nhưng nhà họ Tống là thế lực một tay cho trời ở Bắc An, có quan hệ mật thiết với chi nhánh giám sát và Phòng công tác quản lý địa phương. Có tiền đút lót từ trước, bọn họ chỉ cần bịa ra một lý do nào đó để chi nhánh giám sát nhắm mắt cho qua là được. 

Hạ Thiên Kỷ quả thật đã đi đến đường cùng. Quanh cô không có lấy một người thân máu mủ, chỉ có một bầy sói đói tham lam. Cô biết quãng đời về sau của mình ở nhà họ Tống chắc chắn sẽ sống không bằng chết, nhưng chỉ có cách này mới có thể đổi lấy mạng Hiểu Y. 

"Ha ha ha, nói hay lắm! Thiên Kỷ ơi Thiên Kỷ, em biết tôi thích em nhất ở chỗ nào không?" 

Một người đàn ông mặc Âu phục màu đen bước vào. Vóc dáng hắn ta không tính là cao, da trắng bệch, mắt hẹp dài, môi mỏng dính, tướng tá nhìn chung khiến người khác cảm thấy có gì đó hung tàn. 

Trên má hắn là một vết sẹo lồi trông như một con giun đỏ thẫm vặn vẹo. 

Chính là chú rể của hôn lễ hôm nay – Tống Viễn Đông. 

Hắn ta dùng ánh mắt thèm thuồng đánh giá cô dâu tương lai của mình: “Thích ở chỗ em hiểu chuyện, biết rõ lợi hại thế nào”. 

Chỉ cần nghĩ đến viễn cảnh có thể lột sạch bộ áo cưới, chinh phục thân thể tuyệt mỹ này vào tối nay, Tống Viễn Đông đã không thể kiềm được trái tim kích động của mình. 

Hạ Thiên Kỷ chỉ buông lời lạnh nhạt: “Hiểu Y thế nào?" 

"Yên tâm, Hiểu Y ở nhà tôi được ăn sung mặc sướng, mỗi ngày đều có một đám người chơi cùng, việc học hành cũng không chậm trễ”, Tống Viễn Đông nở một nụ cười gian trá: “Chuyện gì tôi đã hứa thì sẽ giữ lời. Chỉ cần em ngoan ngoãn làm vợ tôi, Hạ Hiểu Y sẽ không bao giờ bị đe dọa nữa. Không những thế, nhà họ Tống sẽ còn tài trợ cho con bé hoàn thành trường lớp”. 

Hạ Thiên Kỷ nhắm mắt lại, hai hàng mi khẽ run. Cô hít sâu vào một hơi rồi nói: “Hy vọng anh nói được làm được”. 

Tống Viễn Đông liếc nhìn đồng hồ, nhếch môi: “Vậy thì đi thôi, cô dâu của tôi, khách khứa đang đợi đấy”. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang