Chương 31: Mọi chuyện đã có tôi
Phải thừa nhận rằng ngay từ đầu Bạch Chấn Dương đã không hề coi Lâm Nhiệm ra gì, theo anh ta thấy chị em nhà họ Hạ vốn chẳng thể chạy thoát, chơi hai chị em họ chỉ là chuyện sớm muộn.
Nhưng tình hình bây giờ đã khác!
Khi Lý Phóng Minh hạ lệnh, hơn chục đội viên tinh anh của đội giám sát đặc biệt đồng loạt rút đao, mấy vệ sĩ của nhà họ Bạch thoáng chốc đã có mấy người trọng thương.
Dù sao đội giám sát đặc biệt cũng có quyền chấp pháp, họ đã hạ quyết tâm thì sao đám vệ sĩ có thể chống lại được?
Sau khi mấy vệ sĩ ngã xuống vũng máu, những vệ sĩ còn lại lập tức rút lui.
“Mau, mau tới bảo vệ tôi!”, Bạch Chấn Dương vội vàng hét to.
Anh ta thật sự sợ hãi, hai chân đã bắt đầu run lên.
Các vệ sĩ vẫn chưa bị thương cấp tốc vây Bạch Chấn Dương ở giữa.
Bạch Tam Diệp nhíu chặt mày: “Để bảo vệ một người đàn ông mà chi nhánh giám sát Bắc An định hoàn toàn trở mặt với nhà họ Bạch ở Ninh Châu đúng không? Nếu nhà họ Bạch toàn lực trả thù, sợ rằng vị Đội trưởng này cũng không được sống dễ dàng đâu!”
Thật ra tuy nói như vậy nhưng bây giờ lòng Bạch Tam Diệp đã chìm xuống đáy vực, dẫu sao Lâm Nhiệm – người khiến gã ta không nhìn thấu thực lực vẫn chưa ra tay mà vệ sĩ nhà họ Bạch đã bị thương tới mức độ này, nếu lát nữa anh lại hùng hổ hung hãn ép bức thì gã ta và Bạch Chấn Dương còn có thể rút lui bình an vô sự nữa không?
Lý Phóng Minh rút đao, đang định nói gì đó thì lúc này Lâm Nhiệm lại vỗ vai anh ta.
“Để tôi đi”, anh nói rồi đi tới trước mặt Lý Phóng Minh.
Nhìn bóng lưng phía trước, Lý Phóng Minh nhẹ giọng nói: “Đã gần sáu năm kể từ khi anh vỗ vai tôi lần trước rồi”.
Lâm Nhiệm nghe thấy rồi lặng lẽ gật đầu, sau đó anh đưa tay đặt sau eo, nắm chặt thành nắm đấm.
Nhìn thấy động tác này của Lâm Nhiệm, ánh mắt Lý Phóng Minh lập tức trở nên nóng rực.
Bởi vì, trong quân dã chiến phía Bắc, động tác này thường là chiến sĩ xung kích làm cho chiến hữu phía sau xem.
Với ý nghĩa là tin tưởng đồng đội, mọi chuyện đã có tôi!
Mặc dù cảnh tượng trước mắt còn xa mới tới mức “xung kích”, nhưng Lâm Nhiệm nắm chặt tay đã khiến Lý Phóng Minh nhớ lại vô số ký ức.
Rõ ràng Lâm Nhiệm cũng thông qua hành động này để nói cho Lý Phóng Minh – Tôi trở lại rồi, tôi vẫn là tôi!
Đây là cách giao tiếp giữa hai cựu chiến binh Bắc Dã, đương nhiên người khác không thể hiểu, nhưng Hạ Thiên Kỷ sắp nhập ngũ lại hiểu được cảm xúc trong đó – Hạ Thiên Minh đã từng nói với cô những chuyện này.
Nhìn thấy cảnh này, hốc mắt Hạ Thiên Kỷ ươn ướt, khát vọng nhập ngũ của cô cũng càng mạnh mẽ hơn. Cô muốn bản thân trở nên mạnh hơn, mạnh đến độ không ai có thể ức hiếp được những người thân mà cô quan tâm.
Không biết vì sao cảm xúc này vừa xuất hiện, Hạ Thiên Kỷ lại bắt đầu cảm thấy bụng dưới nóng lên, sau đó luồng nhiệt này bắt đầu lan khắp tứ chi của cô.
Cô sử dụng nước Nguyên Tinh để bồi dưỡng cơ thể không lâu, vẫn còn là người mới trong việc sử dụng Nguyên Lực, nhưng lúc này cô chợt thấy dùng Nguyên Lực để đánh nhau cũng không phải chuyện gì khó.
Hạ Thiên Kỷ nhìn nắm tay mình, lúc này cô cảm thấy năm ngón tay của mình đang nóng lên, dường như luồng nhiệt nóng trong cơ thể đã không chờ được muốn đột phá khỏi bề mặt cơ thể, cô cũng không biết liệu đây có phải là ảo giác hay không.
…
“Nếu ông thật sự nghĩ rằng có tư cách để bàn điều kiện với tôi thì quá tự phụ rồi đấy”, Lâm Nhiệm nhìn Bạch Tam Diệp, hời hợt nói: “Cậu chủ nhà ông động tay động chân vào giấy báo nhập học của em gái tôi, ông nghĩ sao về việc này?”
“Cậu chủ nhà tôi tuổi trẻ ham chơi, vốn chỉ đùa mà thôi, vì chuyện nhỏ này mà làm ầm ĩ lên khiến hai bên cùng tổn hại thì không cần thiết đâu”, Bạch Tam Diệp nhìn thẳng vào mắt Lâm Nhiệm, bắt đầu cảm thấy càng lúc càng không có tự tin: “Thế này đi, dù sao cậu cũng đã đánh bị thương biết bao nhiêu người bên chúng tôi, tôi không truy cứu chuyện này nữa, chúng ta cùng lùi lại một bước coi như hoà nhau, được không?”
“Hoà nhau?”, nụ cười của Lâm Nhiệm dần lạnh đi: “Chuyện này là chuyện mà ông nói hoà là có thể hoà được à?”
Rất hiển nhiên, nếu Lâm Nhiệm không xuất hiện thì có lẽ tối nay Hạ Hiểu Y đã rơi vào kết cục bị người khác chà đạp, mà một khi chuyện đó xảy ra, cuộc đời của cô ấy sẽ hoàn toàn thay đổi, quãng đời sau này sẽ vô cùng u tối!
Chuyện tồi tệ thế này mà chỉ một câu “hoà nhau” là có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì được sao?
“Thế các cậu muốn thế nào?”, Bạch Tam Diệp cười khẩy hai tiếng: “Nhà họ Bạch và nhà họ Trình có quan hệ thân thiết, không phải cậu không biết điều này đấy chứ? Cậu thật sự muốn đối đầu với cả hai nhân vật lớn ở tỉnh Liêu Giang sao?”
Lâm Nhiệm hoàn toàn không để tâm đến câu này, anh hờ hững nói: “Nếu muốn tôi bỏ qua chuyện này thì ông và Bạch Chấn Dương mỗi người để lại một chân coi như trừng phạt đi”.