Chương 32: Giữ anh ta lại cho tôi
Tôi muốn một chiếc chân của các người!
Giọng điệu của Lâm Nhiệm rất nhẹ nhàng, nhưng mỗi một chữ trong đó lại cực kỳ cứng rắn!
Cảm nhận được sát khí rõ ràng trên người Lâm Nhiệm, trong lòng Bạch Chấn Dương dâng lên nỗi sợ hãi không thể kiểm soát được.
Lâm Nhiệm không vội hành động, dường như anh đang đợi Bạch Chấn Dương đưa ra quyết định.
Trước đây khi cậu chủ nhà giàu này nhìn người khác tuyệt vọng, có phải chưa bao giờ nghĩ rằng mình cũng có ngày rơi vào tình cảnh tuyệt vọng thế này?
Mà sắc mặt Bạch Tam Diệp cũng bắt đầu trở nên khó coi hơn bao giờ hết.
Giáo viên chủ nhiệm Thiệu Quyên đứng phía sau không lên tiếng ngăn cản, cô ấy đã nhận ra Lâm Nhiệm là một võ giả, mà giữa võ giả có quy tắc giải quyết đặc biệt. Tuy yêu cầu Bạch Chấn Dương chặt một chân hơi máu me, nhưng cô ấy lại cảm thấy hợp lý một cách khó hiểu, cũng không hề thấy thương xót cho loại học sinh khốn nạn này chút nào.
Đúng lúc này, điện thoại Bạch Chấn Dương đổ chuông.
Anh ta nhìn thấy dãy số này thì nghe máy ngay, hét lên: “Anh họ! Mau tới cứu em với!”
Là Trình Thanh Dương gọi tới.
Trình Thanh Dương hoàn toàn không nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, nói: “Giúp em làm gì? Giúp em tán gái à? Ha ha ha”.
Bạch Chấn Dương còn chưa kịp lên tiếng đã nghe Trình Thanh Dương nói tiếp: “Đúng rồi Chấn Dương, em nghe ngóng giúp anh Bắc An có người tên Lâm Nhiệm không? Anh muốn mọi thông tin về anh ta”.
Bạch Chấn Dương không thể ngờ anh họ mình lại cũng nhắm đến Lâm Nhiệm!
Anh ta hét lên thất thanh: “Anh ta… Anh ta đang ở trước mặt em đây!”
“Thật sao? Vậy thì tốt quá!”, Trình Thanh Dương trở nên hưng phấn: “Em bảo Bạch Tam Diệp ra tay nhẹ thôi, đừng giết chết anh ta, anh tới ngay đây! Giữ lại đó cho anh!”
Nói xong không đợi Bạch Chấn Dương giải thích gì, Trình Thanh Dương đã cúp máy.
Bạch Chấn Dương cầm điện thoại, sắc mặt vô cùng xấu.
…
Cùng lúc đó, những chiếc trực thăng có thể xuất phát từ quân đội đã đến thành phố Bắc An, đang bay lượn trên nóc toà nhà dân cư Hạ Thiên Kỷ sinh sống.
Cửa mở ra, một người phụ nữ mặc quân phục, đeo quân hàm Thượng tá nhảy ra, vững vàng đáp xuống sân thượng.
Mà dưới chân cô ấy, cách sàn gác ngăn cách tầng phía dưới chính là nơi ở của hai chị em Hạ Thiên Kỷ.
Nữ Thượng tá thậm chí không xuống gõ cửa mà chỉ đứng trên sân thượng, nhắm mắt cảm nhận rồi lạnh lùng nói: “Trong phòng không có ai, lập tức điều tra xem họ đi đâu rồi”.
Một chiến sĩ phía sau cô ấy nói: “Thượng tá Hạ, có phải lần này chúng ta gây ra động tĩnh hơi lớn không? Chỉ đến đón một người thôi mà, không cần phải điều động nhiều tinh nhuệ thế này chứ, nhất là cô còn phải đích thân tới đây nữa…”
“Bởi vì chúng ta tới đây để đón một thiên tài tương lai trong danh sách tuyệt mật có tư chất cấp S”, Thượng tá Hạ cởi mũ quân đội ra, mái tóc ngắn tung bay trong gió đêm lộ ra phong thái hiên ngang mạnh mẽ.
Đường nét của cô ấy cũng vô cùng đẹp, môi rất mỏng, mũi rất thẳng, nhưng trong đôi mắt vừa dài vừa quyến rũ lại là vẻ lạnh lùng.
Khí chất của cô ấy tựa như núi băng, từ trên xuống dưới đều toát ra vẻ người lạ chớ tới gần.
“Tư chất cấp S!”, chiến sĩ phía sau kia khẽ hô lên, trong mắt không giấu được vẻ kinh ngạc: “Thiên tài tư chất cấp S đã hai năm rồi chúng ta không gặp được ai. Nếu thật sự là cấp S thì chúng ta dùng đội hình hoành tráng hơn nữa tới đón cũng không quá…”
Nói đến đây, chiến sĩ ấy bỗng nhận ra người đẹp quân nhân lạnh như băng trước mặt này thật ra năm xưa cũng là thiên tài cấp S chấn động cả quân đội. Mà bây giờ thực lực của cô ấy đã đạt đến trình độ khiến người khác ngưỡng mộ!
“Không, đội hình này không chỉ vì thiên tài kia”, Thượng tá Hạ dừng một chút, ánh mắt trở nên xa xăm, tựa như vô số hồi ức hiện lên trong lòng cô ấy, cô cụp mắt, tiếp tục nói: “Bởi vì muốn gặp anh ấy”.
Chiến sĩ phía sau phát hiện khi nói câu này, trong giọng điệu của Thượng tá Hạ Hàn Băng – một người có tính cách như tên – lại mang theo sự nhẹ nhàng cực kỳ hiếm có.