Chương 18: Chỉ có hơn hai triệu?
“Nhờ tôi giúp còn nói chuyện với giọng điệu đó, tôi không thích”, dường như giọng nữ dễ nghe kia vừa mới cười khẽ: “Anh không thể dịu dàng hơn chút sao?”
“Không thể”, Lâm Nhiệm trả lời một cách rất dứt khoát.
“Tại sao?”
“Tư tưởng khác biệt, không thể cùng trao đổi”, lúc này, trong tròng mắt Lâm Nhiệm như loé lên rất nhiều khói súng và chiến hoả, nét mặt cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.
Hình như người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại đã từng mang đến cho Lâm Nhiệm một vài ký ức không tốt.
Người phụ nữ kia lại cất lời, cũng không tức giận vì lời nói của Lâm Nhiệm, trong giọng nói còn chứa đựng ý giễu cợt: “Từ trước đến giờ anh chưa từng gặp tôi đã biết tư tưởng chúng ta khác biệt rồi à? Hay là để tôi cho anh biết suy nghĩ của tôi, anh suy xét thử xem?”
“Tôi không có hứng thú với suy nghĩ của cô”, giọng nói của Lâm Nhiệm vô cùng lạnh lùng: “Trừ khi có thể quay về quá khứ, nếu không, chúng ta không thể nào trở thành bạn”.
“Ha ha”, người ở đầu bên kia điện thoại cười khẩy: “Vậy nếu tôi không giúp anh chuyện này thì sao?”
“Cô phải giúp, vì cô ấy là em gái của Hạ Thiên Minh”, Lâm Nhiệm nói.
“Cô ấy tên Hạ Thiên Kỷ, rất xinh đẹp, tôi mới biết được gần đây”, sau một thoáng yên tĩnh, người phụ nữ này nói ra một câu khiến Lâm Nhiệm hơi bất ngờ.
Rõ ràng là gần đây cô ta đã biết đến Hạ Thiên Kỷ!
Có lẽ mọi hành động của Lâm Nhiệm sau khi về nước, cô ta đều luôn theo dõi!
“Không chỉ đẹp thôi đâu”, Lâm Nhiệm im lặng một lát mới nói tiếp: “Mức hoà hợp Nguyên Lực của Thiên Kỷ ít nhất là A+, thậm chí có thể là… cấp S”.
Dưới tình huống Nguyên Lực ngày càng thông dụng, võ giả Nguyên Lực đã được phân cấp đơn giản. Theo thống kê của các số liệu, tổ chức nghiên cứu phát hiện, mức hoà hợp của con người với Nguyên Lực cũng chia thành mấy cấp bậc là S, A, B, C, D, E.
Mức hoà hợp Nguyên Lực có thể quyết định người đó sẽ trở thành võ giả cao cấp thế nào.
Rõ ràng người ở bên kia điện thoại hơi bất ngờ, cô ta hít sâu một hơi, sau đó mới nói: “Đợi cuộc thi của Hạ Hiểu Y kết thúc, tôi sẽ cho người đi đón Hạ Thiên Kỷ, để cô ấy gia nhập quân đội bằng con đường đặc biệt, tiến thẳng vào đội ngũ tuyệt mật”.
Rõ ràng là người phụ nữ rất cẩn thận, còn sợ Hạ Thiên Kỷ gia nhập quân đội trước sẽ ảnh hưởng đến tinh thần thi cử của Hạ Hiểu Y.
“Đội ngũ tuyệt mật…”, Lâm Nhiệm hơi bất ngờ vì sự tỉ mỉ và quan tâm của cô ta, sau đó, anh trầm giọng nói: “Được, cảm ơn”.
“Chỉ nói cảm ơn bằng miệng thế thôi à? Có khô khan quá không vậy”, người phụ nữ ở bên kia điện thoại cười lên, rõ ràng tâm trạng rất tốt.
“Vậy cô muốn tôi cảm ơn thế nào?”, Lâm Nhiệm lạnh nhạt nói, giọng điệu của anh có cảm giác như không muốn người khác đến gần vậy.
Người phụ nữ kia càng cười vui vẻ hơn: “Lấy thân báo đáp: “Thấy sao?”
“Không được”, Lâm Nhiệm từ chối một cách quyết đoán, không chút khách sáo nói: “Tôi cũng không biết cô trông thế nào, lỡ như xấu hoắc thì phải làm sao?”
Nói xong câu này, Lâm Nhiệm lại thẳng thừng bổ sung thêm một câu: “Hơn nữa, tam quan khác biệt, không thể cố hoà thuận được”.
“Vậy thì thôi, tôi cũng không muốn làm người khác khó chịu”, người phụ nữ ở bên kia điện thoại cũng không vì sự từ chối của Lâm Nhiệm mà thôi cười, cô ta còn nhẹ nhàng cong môi: “Anh cũng giúp tôi một chuyện, sau khi thành công, chúng ta sẽ không ai nợ ai, từ đây đường ai nấy đi”.
“Giúp cái gì?”
“Lúc tôi cho người đi đón Hạ Thiên Kỷ thì sẽ nói với anh”.
Lâm Nhiệm hơi do dự, sau đó nói: “Được, hy vọng là cô nói lời giữ lời”.
…
Mấy ngày nay, cả nhà Trương Kim Cương đang sống một cuộc sống rất hoang mang.
Người giàu nhất Bắc An Tống Lương Minh quỳ xuống một cách nhanh gọn như thế, khiến Trương Kim Cương không biết nên làm thế nào. Tuy trước đây Lâm Nhiệm không động vào người cậu “tốt bụng” này, nhưng lại cho ông ta thời gian một tuần để trả lại tiền trợ cấp, nếu không đúng hạn, cả nhà họ sẽ bị đánh tàn phế.
Nhưng Trương Kim Cương chơi cá cược đến mức nợ nần khắp nơi, gần như là nghèo rớt mồng tơi rồi, làm gì có khả năng trả lại tiền trợ cấp nữa?
Bây giờ ông ta thật sự vô cùng hối hận!
“Trương Kim Cương, rốt cuộc ông đã nghĩ ra cách hay chưa! Không trả nổi tiền, chẳng lẽ thật sự phải đứng im nhìn chúng ta bị đánh gãy chân sao?”, Lý Hỉ Yến vô cùng buồn rầu: “Đúng là tên đàn ông vô dụng!”
Còn Trương Minh Minh, rõ ràng gã đã không thể tiếp tục làm việc ở tập đoàn Tống Thị nữa. Nhưng gã chẳng những không nhận ra vấn đề của bản thân, mà còn tỏ vẻ vô cùng bất mãn với chị họ: “Hạ Thiên Kỷ này thông đồng với một tên đàn ông thô lỗ, không để tâm đến mạng sống cả nhà chúng ta. Ba mẹ cũng thật là, nuôi chị ta nhiều năm như thế chẳng khác nào nuôi ong tay áo!”
Trương Kim Cương đã lo lắng đến mức sắp vò tóc trọc cả đầu rồi: “Hai người đừng nói gì nữa, bây giờ dù có nói nhiều bao nhiêu, ba cũng không thể lấy ra được hơn hai triệu tiền trợ cấp! Hay là chúng ta đi đến quỳ gối xin lỗi Lâm Nhiệm đi?”
“Ông bảo vợ con đi quỳ gối xin lỗi cùng ông mà không biết ngượng mồm à?”, Lý Hỉ Yến chống nạnh, chân mày dựng đứng: “Trương Kim Cương à Trương Kim Cương, ông là cậu ruột của Hạ Thiên Kỷ, không nể mặt tăng cũng nể mặt phật, chẳng lẽ ông không biết cách nói nghĩa nói tình với nó sao? Chỉ có hơn hai triệu tiền trợ cấp, coi như biếu cho cậu ruột thì sao chứ?”
Hay thật, chỉ có hơn hai triệu? Lý Hỉ Yến này đúng là tiêu chuẩn kép.
Nhưng đúng lúc này, cửa nhà bọn họ bị một người đá bay! Thậm chí toàn bộ cánh cửa chống trộm cũng ngã ầm xuống, đập mạnh lên sàn nhà!
Đứng trước cửa là một người đàn ông mặc áo dài, mang giày vải, sau lưng ông ta còn có hai hàng đệ tử trẻ tuổi mặc đồ luyện công.
Tông sư Bắc An, Hàn Hà Duyên!