• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 34: Nên nghĩ đến kết cục ngày hôm nay từ sớm

Nói xong anh quay người lại, nhìn những vệ sĩ nhà họ Bạch đang chắn trước mặt rồi lạnh lùng nói: “Tránh ra”. 

Bạch Chấn Dương sợ hãi hét to: “Bảo vệ tôi, mau… mau giết anh ta cho tôi!” 

Lâm Nhiệm liếc anh ta, cất giọng lạnh lẽo: “Từ khi cậu huỷ bỏ tư cách nhập học của em gái tôi thì đã nên nghĩ đến kết quả ngày hôm nay”. 

Nói xong anh vung trường đao trong tay lên. 

Ánh đao như tia chớp, trong nháy mắt đã đâm vào bụng dưới của một vệ sĩ. 

Người vệ sĩ đó lập tức có máu toé lên, anh ta ôm bụng ngã khuỵu xuống đất. 

Lâm Nhiệm không tiếp tục tấn công nữa mà nói: “Nếu ai muốn rơi vào kết cục như anh ta thì cứ việc ở lại, nếu không thì cút”. 

Chỉ một đòn đơn giản đã khiến đám vệ sĩ kia kinh hãi. 

“Chạy mau!” 

Không biết là ai hét lên, những vệ sĩ còn lại lập tức chạy tán loạn. 

Không ai còn dám ở lại đây nữa, trừ khi không muốn sống! 

“Quay lại, quay lại hết cho tôi!”, thấy vậy, Bạch Chấn Dương tuyệt vọng gào thét, nhưng không ai để ý đến cậu ta. 

Lý Phóng Minh vốn muốn để thuộc hạ đuổi theo nhưng Lâm Nhiệm lại hờ hững nói: “Không cần, với phong cách làm việc của nhà họ Bạch, về sau bọn họ cũng sẽ không tha cho những vệ sĩ đã bỏ chạy đâu”. 

Lâm Nhiệm đi tới trước mặt vệ sĩ bị trường đao đâm vào bụng lúc nãy, vươn tay rút đao ngay trước ánh mắt vô cùng đau đớn của đối phương. 

Vệ sĩ ấy hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh. 

Hai chân Bạch Chấn Dương run lẩy bẩy, đứng không nổi nữa ngồi bệt xuống đất. Mồ hôi lạnh cũng đã thấm ướt quần áo cậu ta. 

“Vậy nên cậu nên nghĩ tới ngày hôm nay từ sớm”, Lâm Nhiệm nhìn khuôn mặt đầy hoảng hốt sợ hãi của đối phương, trào phúng nói. 

Nhưng lúc này, điện thoại bị ném sang một bên của Bạch Chấn Dương vẫn chưa cúp máy, giọng nói lo lắng của Trình Lộ Hàm vẫn vang lên. 

“Chấn Dương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Con mau trả lời mẹ đi!”, con trai gặp nguy hiểm, Trình Lộ Hàm cảm thấy tim mình sắp vỡ đến nơi. 

Lâm Nhiệm nhặt điện thoại lên, nói: “Con trai bà động vào giấy báo nhập học của em gái tôi, bà biết chuyện này chứ?” 

“Tôi biết, là tôi làm! Tôi đã làm cho con trai tôi!”, giọng Trình Lộ Hàm có vẻ kích động điên cuồng. 

“Tại sao?”, Lâm Nhiệm lại hỏi. 

Bây giờ Trình Lộ Hàm đang vô cùng lo lắng, giọng nói sắc nhọn the thé: “Con trai tôi muốn làm gì thì làm, chỉ cần nó vui là được! Cần lý do không? Cậu dám hành hạ con trai tôi, nhà họ Bạch và nhà họ Trình sẽ không tha cho cậu đâu!” 

“Được, nếu bà nói như vậy thì tôi cũng yên tâm rồi”, giọng Lâm Nhiệm lộ rõ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị: “Vậy bà tới Bắc An nhặt xác của con trai bà đi”. 

Nhặt xác? 

Nói xong, trường đao trong tay Lâm Nhiệm đâm mạnh vào đùi Bạch Chấn Dương! 

Lưỡi đao đâm xuyên qua cơ chân, cắm phập xuống đường. 

Bạch Chấn Dương không kìm được hét lên một tiếng đau đớn. 

Cậu ta đã bị nhát đao này ghim xuống đường. 

“Cậu đừng làm con trai tôi bị thương, đừng làm con trai tôi bị thương!”, Trình Lộ Hàm hét lên bén nhọn, suýt chút nữa không cầm được điện thoại. 

Nhưng Lâm Nhiệm ở bên này đã thẳng thừng cúp máy. 

… 

Hai chân Trình Lộ Hàm nhũn ra, bà ta ngồi phịch xuống sô pha, sau khi nghe tiếng hét thất thanh của con trai, lúc này bà ta đã hơi không còn bình tĩnh được nữa. 

Một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi ngồi trên ghế sô pha, nhìn thấy cảnh này thì lắc đầu, trong mắt lộ ra vẻ bất mãn, ông ta khiển trách: “Tôi đã nói từ lâu rồi, bà đừng có chiều con như thế. Tôi đưa Chấn Dương tới Bắc An là muốn nói khiêm tốn một chút, bớt lại cái tính ngang ngược hống hách của nó, bây giờ thì hay rồi… đến giấy báo nhập học của người ta mà hai mẹ con bà cũng dám động vào?” 

“Chẳng phải chỉ khiến con nhỏ đó tạm thời không được nhận vào thôi sao? Thế này có là gì?”, Trình Lộ Hàm đến giờ vẫn chưa nhận ra hành vi của mình tệ đến mức nào. Bà ta đứng dậy chỉ vào người đàn ông: “Bạch Thủ Ninh, bây giờ không phải lúc truy cứu giấy báo nhập học! Con trai đang gặp nguy hiểm ở Bắc An, ông làm bố chẳng lẽ không nghĩ cách gì đi à? Ông phải biết nếu lúc đầu không có bố tôi thì ông cũng không ngồi được vị trí ngày hôm nay đâu!” 

“Lại là bố bà bố bà, lần nào bà cũng phải nói ra câu này à?”, Bạch Thủ Ninh giận không có chỗ trút: “Bạch Thủ Ninh tôi ở rể nhà họ Trình các bà à? Bà nhìn xem đám cậu ấm ăn không ngồi rồi của nhà họ Trình các bà đi, không một đứa nào ra hồn! Chấn Dương cũng bị chúng nó làm hư rồi!” 

Trình Lộ Hàm đứng dậy, một tay chống nạnh, tay còn lại chỉ vào người đàn ông: “Bây giờ không phải lúc cãi nhau với ông! Nếu ông không ra tay, con trai tôi mà có mệnh hệ gì thì tôi sẽ cá chết lưới rách với nhà họ Bạch các ông!” 

Bạch Thủ Ninh nhìn chằm chằm Trình Lộ Hàm, kìm nén cơn giận và nói: “Bạch Chấn Dương cũng đã lớn rồi. Nó tự mình gây hoạ, tôi sẽ không thu dọn tàn cục cho nó đâu! Gần đây đội giám sát bí mật của quân đội đang tuần tra năm tỉnh phía Bắc, nếu nhà họ Trình các bà còn dám làm xằng làm bậy nữa thì tôi sẽ cho các bà biết tay!” 

Thật ra Bạch Thủ Ninh cũng rất lo lắng cho an nguy của Bạch Chấn Dương, nhưng ông ta càng ghét dáng vẻ hiện tại của vợ mình hơn. 

Trình Lộ Hàm tức không chịu nổi, bật khóc lớn tiếng: “Bạch Chấn Dương cũng là con trai của ông, ông định trơ mắt nhìn nó gặp nguy hiểm à? Lỡ tối nay nó thật sự mất mạng thì sao?” 

Nhìn thấy cảnh này, Bạch Thủ Ninh thở dài nói: “Ở Bắc An không ai có thể đe doạ được đến tính mạng của Chấn Dương đâu, hơn nữa chẳng phải cháu trai Trình Thanh Dương của bà cũng ở Bắc An sao? Chắc chắn Hồ Uy Bưu cũng đi cùng, để ông Hồ xem đi, nếu ông ta đồng ý ra tay thì hẳn là không có chuyện gì không giải quyết được hết”. 

Dẫu sao Bạch Chấn Dương cũng là con trai mình, Bạch Thủ Ninh không thể mặc kệ không quan tâm. 

Trình Lộ Hàm nhanh chóng cầm điện thoại lên, gào thét: “Được, bây giờ tôi sẽ gọi cho Hồ Uy Bưu, bảo ông ta giết chết thằng khốn đã ức hiếp con trai tôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK