• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 29: Tới nơi

Bạch Tam Diệp đặt điện thoại xuống, bảo: “Bà chủ nói khoảng hai tiếng nữa cậu Thanh Dương sẽ tới đây”. 

Bạch Chấn Dương cười tinh nghịch: “Có thể khiến anh họ tôi xuất hiện chắc chắn là vì ở đây có người đẹp, biết đâu anh ta lại đến vì Hạ Thiên Kỷ. Anh Tam Diệp, chúng ta phải tranh thủ thời gian, lỡ đâu anh họ tôi hái bông hoa Hạ Thiên Kỷ này trước là anh đến nước cũng chẳng còn mà húp đâu”. 

Bạch Tam Diệp sờ cái đầu trọc của mình, cười toe toét, trong nụ cười còn có vẻ tàn nhẫn: “Hai tiếng đủ để làm rất nhiều việc, nhưng nếu cậu Thanh Dương cũng nhằm vào Hạ Thiên Kỷ thì tôi cũng không thể không nhường cho cậu ấy được”. 

Sau đó Bạch Tam Diệp nói với một thuộc hạ của mình: “Chuẩn bị xe đi, dẫn theo tất cả mọi người, bây giờ tôi và cậu chủ sẽ ra ngoài”. 

Mà trong đầu Bạch Chấn Dương đã hiện lên đầy cảnh tượng hành hạ Hạ Hiểu Y thế nào, nghĩ đến đây, anh ta nhếch môi nở nụ cười đắc ý. 

Nhưng vừa mở cửa, bọn họ đã phát hiện ba nữ một nam đang đứng ở cổng biệt thự. 

“Hạ Hiểu Y đến rồi”, mắt Bạch Chấn Dương sáng lên, ánh mắt tự động bỏ qua Lâm Nhiệm, sau đó cậu ta kéo Bạch Tam Diệp lại: “Anh Tam Diệp, anh nhìn người áo đen kia đi, đó chính là Hạ Thiên Kỷ”. 

Hôm nay Hạ Thiên Kỷ mặc một bộ quần áo thể thao màu đen, bóng đêm lướt trên những đường cong duyên dáng của cô, cho dù không trang điểm thì khuôn mặt cô cũng vô cùng xinh đẹp, tuy không ăn mặc cầu kỳ nhưng lại khiến người ta có cảm giác đây chắc chắn là công chúa Hoàng gia lưu lạc chốn dân gian. 

Mà Thiệu Quyên bên cạnh lại toát lên vẻ dịu dàng, ngoại hình cũng thuộc dạng hàng đầu. 

Lại thêm Hạ Hiểu Y trẻ trung xinh đẹp, ba cô gái đứng cạnh nhau tạo thành một cảnh tượng rất bắt mắt. 

Bạch Tam Diệp đã tự động phớt lờ Lâm Nhiệm, sau khi nhìn thấy Hạ Thiên Kỷ, trong đầu gã ta lúc này chỉ toàn những cảnh tượng không dành cho trẻ nhỏ. 

Bạch Chấn Dương cười khẽ: “Anh Tam Diệp, tôi chỉ cần Hạ Hiểu Y, hai người phụ nữ còn lại đều cho anh hết, thế nào?” 

“Được đó”, Ánh mắt Bạch Tam Diệp lướt qua người Hạ Thiên Kỷ, trong mắt đầy vẻ xâm lược và chiếm hữu. 

“Hạ Hiểu Y, kẻ thức thời là trang tuấn kiệt. Hôm nay cô tới đây cũng đủ chứng tỏ cô rất thông minh!”, Bạch Chấn Dương tiến lên phía trước, trong mắt toàn là vẻ tự mãn: “Chỉ cần thái độ nhận sai của cô thành khẩn thì tôi đảm bảo cô sẽ được đại học Ninh Châu nhận vào”. 

Thực ra chuyện tương tự thế này trước đây anh ta đã làm rất nhiều, Bạch Chấn Dương đã quá quen với việc bắt nạt và dụ dỗ các cô gái nhỏ. 

Lúc này, Bạch Chấn Dương vẫn cho rằng Hạ Hiểu Y đến để “xin lỗi”. 

“Các người thật sự đã… đụng tới họng súng”, Lâm Nhiệm hờ hững cất lời. 

Trên thực tế, anh vốn định nói là – đang buồn ngủ mà lại có người mang gối đến! 

Trước đó khi biết Hạ Hiểu Y muốn xin vào đại học Ninh Châu, Lâm Nhiệm đã thấy có chút phức tạp trong lòng, hiển nhiên là anh và Ninh Châu có chút quan hệ. Bây giờ đã sắp về lại thành phố đó một lần nữa mà lúc này Bạch Chấn Dương lại chủ động va vào họng súng, điều này xét theo góc độ nào đó có thể coi là đã giúp Lâm Nhiệm. 

Ừm, anh muốn truyền tin tức về thành phố kia trước, những người rắp tâm sẽ không thể không chú ý đến tin này. 

Mà nhà họ Bạch là một phương tiện truyền tin cực tốt! 

Bạch Chấn Dương liếc nhìn Lâm Nhiệm, trong mắt đầy vẻ châm chọc: “Ha ha, anh vẫn còn dám tới à? Có tin bây giờ tôi sẽ khiến anh trở thành kẻ tàn phế luôn không?” 

Bạch Chấn Dương vừa dứt lời đã có hơn chục vệ sĩ bao vây nhóm Lâm Nhiệm. 

Đây là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh thế này nên Thiệu Quyên hơi lo lắng, nhưng thấy hai chị em Hạ Thiên Kỷ không hề sợ hãi thì tâm trạng cô ấy cũng dần thả lỏng. 

Lâm Nhiệm nhìn chung quanh một vòng rồi cười khẩy: “Không tệ, trong này còn có tới năm cấp E, hai cấp D, bạn học Bạch Chấn Dương bày trận không hề nhỏ nha”. 

Bạch Chấn Dương đắc ý nói: “Đúng thế, nếu đã biết thì tốt nhất đừng lãng phí thời gian nữa, quỳ xuống lạy tôi một buổi tối đi, biết đâu tôi sẽ tha thứ cho anh”. 

Nhưng người trong ngành thì khác, Bạch Tam Diệp không thiển cận như Bạch Chấn Dương. Dù sao muốn nhìn lướt qua là biết thực lực của một người, ít nhất thực lực của bản thân cũng phải vượt qua đối phương thì mới có thể làm được điều này! 

Chẳng lẽ người thanh niên này là cao thủ trên cấp D? 

Trông không giống! 

Theo Bạch Tam Diệp thấy, trên người chàng thanh niên này hoàn toàn không có cảm giác dao động của Nguyên Lực. 

Ngược lại là mỹ nhân số một Bắc An kia, dường như có dấu hiệu dùng Nguyên Tinh để bồi dưỡng thân thể. 

“Làm theo lời cậu chủ nhà tôi nói đi, nếu không…”, Bạch Tam Diệp tiến lên một bước, giọng nói lạnh lùng, khí thế trên người bắt đầu cố ý toát ra: “Nếu không cậu sẽ trở thành kẻ tàn phế, mà ba cô gái bên cạnh cậu cũng sẽ phải nhận kết cục như cơn ác mộng. Đương nhiên, có thể các cô ấy sẽ được trải nghiệm đỉnh cao khoái cảm khác”. 

Bạch Tam Diệp không nhìn thấu thực lực của Lâm Nhiệm, nhưng gã ta nhìn ra được thật ra giết đối phương cũng không quá khó. 

Người đàn ông này dẫn theo ba bình hoa xinh đẹp tới, chỉ cần khống chế được một trong số đó là cũng có thể khiến anh khoanh tay chịu trói được rồi. 

Thiệu Quyên đứng chéo phía sau Lâm Nhiệm, cô ấy cảm nhận được rõ ràng những người xung quanh đang dùng ánh mắt không có ý tốt quan sát cơ thể mình. Nhưng đối phương có nhiều cao thủ thế này, các cô còn có thể thuận lợi lật ngược tình thế hay không? 

Nhưng lúc này Lâm Nhiệm lại bỗng di chuyển. 

Nói chính xác hơn là, anh chỉ tiến lên một bước rồi lại trở về vị trí cũ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK