• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 38: Đóa hoa trong quân đội.

Đi kèm với uy áp mênh mông này là cảm giác giá buốt như muốn giảm nhiệt độ không khí xuống mười mấy độ, làm cho người thực lực không đến đâu như Trình Thanh Dương đã bắt đầu phát run không dừng lại được. 

Sau đó, một loạt bóng người thay phiên nhảy xuống từ trực thăng. 

Tất cả đều là các chiến sĩ được vũ trang đến tận răng! 

Vừa tiếp đất, những thanh kiếm sáng loáng đeo trên lưng họ đã đồng loạt rời vỏ. 

Nguyên Lực dồn dập chuyển động quanh cơ thể cho thấy họ đã ở trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu. 

Sát ý mãnh liệt cuồn cuộn tỏa ra, như hòa vào nhau tạo thành một cái lồng khổng lồ bao lấy người của hai nhà Bạch – Trình. 

Kế tiếp, một bóng người hiên ngang xuất hiện bên cửa trực thăng. 

Thượng tá Hạ Hàn Băng! 

Cũng chính chủ nhân của luồng uy áp khổng lồ ấy! 

Mái tóc cô ấy bị từng luồng gió đêm thổi bay tán loạn. 

Đôi mắt khẽ rũ xuống, quét qua một loạt người ở dưới trước khi dừng lại trên người Lâm Nhiệm. 

Mà anh cũng đã nhìn thấy đối phương. 

Anh không nói không rằng, chỉ mỉm cười với đôi mắt đang chăm chú nhìn mình ấy rồi nháy mắt. 

Hành động này như tín hiệu để Hạ Hàn Băng bước tới, thả người nhảy xuống khỏi trực thăng, mà vị trí đáp đất cũng chỉ cách anh có nửa thước, dẫn đến hai người gần như đứng kề mặt vào nhau. 

Bốn bề chìm vào an tĩnh. 

Áp lực quanh Hạ Hàn Băng đã hoàn toàn được thu về, luồng áp suất lạnh lẽo kia cũng theo đó biến mất. Trông cô ấy không còn cảm giác xa cách vạn dặm nữa mà chỉ như cô em hàng xóm trong trang phục quân nhân. 

Nhìn thấy cô gái này, những người còn lại mới nhận ra biệt hiệu "đóa hoa trong quân đội" chính là được đo ni đóng giày cho cô ấy! 

Nhưng nhớ lại luồng uy áp cuồn cuộn kia, bọn họ càng không khỏi há hốc mồm trước sự tương phản quá lớn giữa ngoại hình và sức mạnh này. 

Hồ Uy Bưu đứng tại chỗ với sắc mặt trầm trọng, không lên tiếng cũng không bảo Trình Thanh Dương gọi cứu viện, bởi vì ông ta đã ý thức được hôm nay mình gặp phải đối thủ khó xơi rồi. 

Trình Thanh Dương thì ngược lại. Bị ngần ấy chiến sĩ vũ trang bao vây đã khiến cậu ấm ăn chơi này quíu hết cả tay chân, căng thẳng cực độ, thất hồn lạc phách hỏi: “Chú Hồ, giờ phải làm sao đây? Có cần gọi về cho nhà không?" 

Hồ Uy Bưu lắc đầu, nói trong tiếng thở dài: “Chỉ sợ nhà họ Trình cũng không khống chế nổi chuyện này”. 

… 

Lâm Nhiệm nhìn cô gái đứng trước mặt mình, nhẹ nhàng hít vào một hơi, cảm nhận được hương hoa thoang thoảng thì khẽ cười: “Lâu ngày không gặp, Thượng tá Hạ nhà ta cũng bắt đầu dùng nước hoa rồi”. 

Các chiến sĩ vây quanh gần như không tin được vào tai mình. 

"Chiến thần băng giá" – biệt danh nhiều người đặt cho Hạ Hàn Băng – thường ngày đến trang điểm nhẹ còn không làm mà lại dùng nước hoa?? 

Chẳng trách sao ban nãy trong trực thăng cứ có hương thơm nhàn nhạt vấn vương, mà mấy anh chàng "thẳng đuột" này hoàn toàn không ý thức được đó là gì! 

Ánh mắt Hạ Hàn Băng nhìn Lâm Nhiệm thoáng trở nên dịu dàng hơn trước khi đôi môi đỏ hồng khẽ mở: “Là mùi hoa tử la lan”. 

Lâm Nhiệm giả đò tỉnh rụi: “Nước hoa một tầng hương vậy chắc khó tìm lắm nhỉ?" 

“Giữa hai ta không cần vòng vo”, Hạ Hàn Băng nói xong thì thả ra một luồng khí tràng. 

Nó hình thành một tấm chắn vây quanh cô ấy và Lâm Nhiệm khiến người ngoài không nghe được họ đang trao đổi gì, thậm chí còn thấy họ đã trở thành những cái bóng mơ hồ. 

Lâm Nhiệm không khỏi kinh ngạc: “Thì ra khả năng khống chế Nguyên Lực của cô đã đạt đến trình độ này, không hổ là thiên tài cấp S khiến toàn quân đội phải mở to mắt mà nhìn…” 

Hạ Hàn Băng không đáp lại những lời này, chỉ nhìn thẳng vào mắt anh: “Đội đặc nhiệm Tử La Lan năm xưa đã đến lúc xây lại rồi”. 

"Vậy ra cô cố tình chọn mùi hương này để nhắc khéo tôi?", Lâm Nhiệm lắc đầu cười cười: “Đây là ý của ai? Của quân đội, của cô, hay… của người phụ nữ kia?" 

Anh bỗng cảm thấy cử chỉ này của Hạ Hàn Băng có phần trẻ con đáng yêu. 

"Tôi vâng lệnh Nguyên soái Thượng Quan đến đây đón anh”, cô gái đáp: “Anh hẳn cũng hiểu Nguyên soái là người thế nào, bằng không đã không có cuộc điện thoại mấy hôm trước”. 

"Tôi và cô ta từ trước đã không phải người chung chí hướng… Cuộc điện thoại đó chỉ là để Hạ Thiên Kỷ có điều kiện trưởng thành tốt hơn”, sắc mặt Lâm Nhiệm lạnh đi vài phần: “Nếu trùng kiến đội đặc nhiệm Tử La Lan là ý của cô ta, vậy tôi tuyệt đối không nhận lời”. 

Anh nói đến đây thì hơi dừng lại, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: “Chính vì quyết định sai lầm của cô ta mà Tử La Lan thương vong nặng nề, gần như bị xóa sổ. Thượng Quan là người phải chịu trách nhiệm chính, tôi không thể chấp nhận việc cô ta nhẹ nhàng bỏ qua như những gì xảy ra sau đó!" 

Hạ Hàn Băng hơi lắc đầu: “Đứng chỗ cao mới biết lạnh. Tôi tin tưởng nhân phẩm của Nguyên soái, chắc chắn trong này có uẩn khúc cô ấy không thể nói ra, hy vọng anh có thể thông cảm”. 

"Nếu cô ta không đưa ra được một lý do đủ thuyết phục thì xin lỗi, tôi… Sau này tôi sẽ không cùng xuất hiện với cô ta nữa”, Lâm Nhiệm đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô gái: “Tôi biết cô là cánh tay đắc lực của Thượng Quan, hy vọng cô sẽ không bị khó xử vì quyết định này của tôi”. 

"Tôi sẽ không bị gì”, Hạ Hàn Băng nhìn bàn tay đặt trên vai mình, khóe môi khẽ cong lên. Nụ cười đến từ một người vốn không giỏi mỉm cười như cô ấy vậy mà lại như có thể hòa tan băng giá: “Bởi vì anh sống sót trở về đã quan trọng hơn hết thảy”. 

"Được, vậy để tôi giới thiệu cô với Hạ Thiên Kỷ, tư chất của em ấy…” 

Câu nói của Lâm Nhiệm bị Hạ Hàn Băng ngắt ngang với ánh mắt nghiêm túc: “Nguyên soái Thượng Quan còn nói, anh phải đáp ứng một yêu cầu của cô ấy vô điều kiện”. 

Sắc mặt Lâm Nhiệm đọng lại, một linh cảm không tốt dâng lên trong lòng. 

Chỉ thấy Hạ Hàn Băng lấy ra một phong thư đưa cho anh. 

"Yêu cầu của Nguyên soái ở đây”, trên gương mặt xinh đẹp của cô ấy chợt xuất hiện vẻ kỳ lạ: “Tôi không bên trong có gì, nhưng nghe nói Nguyên soái viết xong thì vừa nhìn vào gương vừa cười suốt ba tiếng đồng hồ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK